BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 140


Ông ta cẩn thận đặt chiếc bát lại, bác Từ và ông Trần đứng xung quanh nhanh chóng tiến tới, ông Trần ghé sát lại nhìn.


Phàm là những người chơi đồ cổ, cho dù có cẩn thận đến đâu thì cũng sẽ tạo ra tổn hại, chỉ cần bất cẩn va phải, bọn họ đều đau thấu tâm can.


Không ngờ chiếc bát sứ Thanh Hoa vốn đã vỡ nát lại có thể được khôi phục giống hệt với trước kia!


Kĩ thuật xuất quỷ nhập thần này khiến bọn họ cũng phải tặc lưỡi.


Trong những người ngồi đây, nhà ai cũng có mấy thứ đồ cổ đã bị vỡ, nhưng không ai nỡ vứt đi.


Lúc này vừa nhìn thấy An Diệc Diệp, ánh mắt mấy ông già đều sáng lên, hận không thể cướp cô về tay.


Sao ông Trương lại không nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ cho được, ông ta vội tiến lên cản.


“Mấy người đừng vội, cô nhóc này mới giúp tôi phục chế lại, để cô nhóc nghỉ ngơi mấy ngày, đừng để người ta mệt quá.”


Mấy người kia lần lượt gật đầu, nhưng vẫn nhìn chằm chằm An Diệc Diệp, suy nghĩ xem nên mang món đồ nào ra.


Cái này cũng thích, cái kia cũng không nỡ bỏ, nếu mà để An Diệc Diệp phục chế lại hết cho bọn họ thì tốt biết bao.


Đang nghĩ vậy, chợt có người từ bên ngoài đi vào, thì thầm gì đó với ông Trương một lúc.


Ông Trương nghe xong, quay sang nhìn An Diệc Diệp nói: “Nhóc, có người tìm nhóc đấy.”


“Ai?”


“Cậu hai nhà họ Khúc.”


Khúc Diên Nghị?


An Diệc Diệp có hơi nghi hoặc, sao anh ta lại đến đây?


Ông Trương nói: “Nếu nhóc không muốn gặp cậu ta, tôi sẽ cho người đuổi cậu ta đi.”


“Không cần đâu, để anh ta vào đi.”


Ông Trương gật đầu rồi dặn dò xuống, một lúc sau, Khúc Diên Nghị từ cửa bước vào.


Anh ta mặc một bộ quần áo thường ngày màu be, cơ thể còn mang theo ánh nắng. Vừa bước vào, anh ta đã liếc nhìn An Diệc Diệp một lượt, ý cười trên miệng càng sâu hơn.


“Nhĩ Giai, đã lâu không gặp.”


An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn anh ta: “Anh tìm tôi có việc gì?”


Khúc Diên Nghị gật đầu với đám người ông Trương, rồi mới nói: “Mẹ nói có chút chuyện, muốn thương lượng với cô.”


“Tôi?”


An Diệc Diệp chỉ vào mình, cô thật sự không hiểu nổi, Thẩm Thanh Chiêu với Khúc Kiều sao tự dưng lại chủ động bảo cô qua đó.


“Vậy Khúc Chấn Sơ thì sao?”


“Anh ấy ở công ty, chắc mẹ sẽ nói cho anh ấy. Vừa hay tôi ở gần đây, thuận đường đến rồi về cùng cô.”


An Diệc Diệp gật đầu, hôm nay cô đến chỉ để đưa bát, lát nữa cũng không có việc gì nên đã đồng ý.


“Vậy thì đi thôi.”


Lúc này ông Trương đứng bên cạnh mới nói: “Tôi tiễn hai người.”


Ra khỏi nhà họ Trương, nhân lúc Khúc Diên Nghị đi lấy xe, ông Trương chợt lên tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi