CHƯƠNG 169
An Diệc Diệp căng thẳng cứng cả người, lặng lẽ túm chặt tà váy.
Khúc Chấn Sơ nhận ra sự thay đổi của cô, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.
Tiến lại gần, nói nhỏ bên tai cô: “Bọn họ đang hâm mộ cô.”
Khi nói chuyện, bờ môi thỉnh thoảng sẽ đụng đến vành tai An Diệc Diệp, hơi nóng phả vào cô.
An Diệc Diệp hơi đỏ mặt, thậm chí cảm giác như Khúc Chấn Sơ thừa dịp nói chuyện mà hôn nhẹ lên vành tai của cô.
Cô hơi ngạc nhiên chớp mắt, hoài nghi cảm giác khi nãy chỉ là tưởng tượng.
Sao Khúc Chấn Sơ sao có thể làm ra hành động dịu dàng như thế chứ?
Cô hơi khó hiểu, đi theo Khúc Chấn Sơ đến thang máy, không biết từ lúc nào mà đã không cảm thấy căng thẳng nữa.
Nhà hàng Talia nằm trên tòa cao ốc ở trung tâm thành phố, chỗ độc đáo của nó chính là tuy là một nhà hàng nhưng lại có hai chỗ ăn uống khác nhau.
Mà nhà hàng được bình chọn là nhà hàng Michelin ba sao thật sự chính là khu vực chuyên dành cho khách quý ở tầng cao nhất.
Mà gần như tất cả mọi người đều biết, bên trên “tầng cao nhất” dành riêng cho khách quý, còn có một khu vực riêng thuộc về Khúc Chấn Sơ.
Xuyên qua hàng lang vừa dài vừa tối, quẹo qua một ngã rẽ, trước mặt lập tức trở nên rộng rãi thoáng mát.
Thiết kế bằng cửa sổ sát đất ba trăm sáu mươi độ có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh.
Ngay cả những vì sao trên trời cũng không ngoại lệ.
Thảm trắng mềm mại trải dưới đất, không dính một hạt bụi.
Trên bàn cơm duy nhất của nhà hàng đã đặt sẵn rượu vang đỏ đã rót sẵn và bộ dụng cụ bàn ăn.
An Diệc Diệp mới vừa bước qua, tầm nhìn rộng lớn vô bờ ở trước mặt làm cô nhịn không được trợn to hai mắt.
Nếu nói cửa sổ sát đất trong văn phòng của Khúc Chấn Sơ lúc trước làm người ta cảm nhận được vẻ uy nghiêm của bậc vua chúa.
Vậy hiện tại chính là cảm giác chấn động do thiên nhiên mang đến!
Đèn đuốc của thành thị trong đêm đen hóa thành sao sáng, những nơi tầm mắt có thể nhìn đến, và những vì sao sáng trên trời nối liền với nhau, tập hợp thành một biển sao mênh mông vô ngần.
“Đẹp quá…”
Khúc Chấn Sơ đi qua kéo ghế dựa cho cô.
“Lát nữa còn có rất nhiều thời gian ngắm.”
Gấp cái gì?
An Diệc Diệp lầm bầm trong lòng, vừa mới ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã đi vào đưa menu lên.
Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua đồng hồ, giữa mày hơi nhíu lại, hình như có hơi khó chịu.
Vội vàng gọi món, giống như đang đuổi cho kịp giờ vậy.
“Nếu anh còn bận chuyện gì thì chúng ta có thể để lần sau lại đến.”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, gượng ép xóa tan đi vẻ khó chịu ở giữa mày.
“Ăn đi.”
An Diệc Diệp cúi đầu nếm thử, thịt bò bít tết non mềm nhiều nước, chất thịt dai ngon.