BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 185


Anh ta vội bổ sung: “Không chỉ riêng chuyện này mà kể cả là chuyện khác, chỉ cần cô nói một câu thì tôi nhất định sẽ giúp cô.”


An Diệc Diệp do dự một lúc mới chậm rãi nói: “Tôi nghe nói, anh và nhà họ Tiêu đang khai thác vùng ngoại ô phía Tây, ở đó có một cô nhi viện, đúng không…”


Ánh mắt Khúc Diên Nghị hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh anh ta đã phản ứng lại.


“Đúng vậy, chỉ cần cô có thể giúp tôi, bất cứ là yêu cầu như thế nào tôi đều có thể làm được.”


An Diệc Diệp đan hai tay vào nhau, cảm thấy mâu thuẫn trong lòng.


Khúc Diên Nghị thấy cô có chút dao động, anh ta lấy một chiếc hộp nhỏ ra.


“Còn có cái này cũng có thể cho cô.”


“Đây là gì?”


Cô nhận lấy, vừa mở ra, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, cô đóng lại “cạch” một tiếng!


“Sao anh lại có cái này?”


“Anh biết được những gì rồi?”


Khúc Diên Nghị liếc nhìn cái hộp.


“Cô có thể giúp tôi không?”


Sắc mặt An Diệc Diệp trắng bệch, siết chặt chiếc hộp trong tay.


Cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới nói.


“Tôi… sẽ lấy cho anh.”


Khúc Diên Nghị vui mừng.


“Tốt quá rồi, tôi biết là cô chắc chắn sẽ giúp tôi mà. Mau lên, nếu không anh ấy sắp về rồi.”


An Diệc Diệp hít sâu một hơi, đi lên tầng hai.


Mở cửa phòng làm việc ra.


Trước kia cô từng ở đây phục chế sợi dây chuyền kia cho Khúc Chấn Sơ.


Tài liệu mà Khúc Diên Nghị cần đang được đặt trên bàn, không chút đề phòng, Khúc Chấn Sơ như không hề lo lắng rằng bản kế hoạch sẽ bị trộm mất.


An Diệc Diệp cầm lên xem, trên đó ghi chép đầy đủ chi tiết cuộc đấu thầu.


Tiêu chuẩn thiết kế, chi phí dự tính về miếng đất ở trung tâm thành phố kia, mỗi một phần đều vô cùng chi tiết.


Cho dù cô không hiểu rõ về hạng mục này thì cũng có thể thấy được là bản kế hoạch này vô cùng hoàn hảo.


Nếu như mang đi, ngày đấu thầu hôm đó, hạng mục này chắc chắn sẽ thuộc về Khúc Chấn Sơ.


Nhưng…


An Diệc Diệp nhanh chóng cầm tài liệu lên, chuẩn bị rời đi.


Nhưng cô lại thấy, phía bên kia chiếc bàn có vài phần bản thảo lỗi bị bỏ đi… Vài phút sau, lúc An Diệc Diệp từ trên tầng đi xuống, trong tay có thêm một phần tài liệu.


Khúc Diên Nghị vội tiến lên nghênh đón.


“Sao rồi? Là cái này sao?”


An Diệc Diệp chưa kịp nói gì, anh ta đã vội giật lấy.


Thấy An Diệc Diệp nhíu mày, anh ta cười nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không gây ra tổn hại gì cho công ty của anh ấy đâu.”


An Diệc Diệp siết chặt hai tay.


“Anh đi đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi