CHƯƠNG 189
Nếu như còn ở lại đó thêm một giây nào nữa thì cô sẽ bật khóc thất thanh mất.
Có thể cô sẽ khóc ngay trước mặt Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ đứng nguyên tại chỗ, hai tay anh nắm chặt lại, có hơi run rẩy, đôi mắt đỏ rực vì giận dữ.
Anh đứng đó một lúc mới giận dữ quay người bỏ đi.
Quản gia vội chạy lên, cảm nhận được không khí có gì đó không ổn.
“Cậu chủ?”
Khúc Chấn Sơ ngừng bước, nhìn chiếc chặn giấy được điêu khắc bằng đá Điền Hoàng đời Thanh kia trên hành lang.
Chiếc chặn giấy được điêu khắc tinh xảo, đẹp đẽ nhưng lại khiến anh thấy chói mắt.
“Ném thứ đồ đó đi!”
Quản gia kinh ngạc nhìn anh, một lúc lâu sau cũng không hiểu ra làm sao.
Chiếc chặn giấy này không phải do cô chủ lấy về sao?
Hơn nữa vừa nhìn đã biết giá trị không tầm thường, tại sao mang về rồi lại ném đi?
Nhưng Khúc Chấn Sơ cũng không giải thích, rời đi với sắc mặt u ám.
Cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, anh gọi một tiếng là có đầy!
Nói gì là người nhà họ Tiêu!
Anh bước từng bước xuống bậc cầu thang.
Nếu cô đã vô tình, sao anh phải để ý đến cảm nhận của một người phụ nữ?
Nhưng mà… Tại sao tim của anh lại đau nhói đến vậy?
Sao vẫn còn nhớ đến cô?
Quản gia đứng trên hành lang nhìn hai người, thở dài.
Ông cẩn thận cất chiếc chặn giấy đi, cất giữ nó cẩn thận.
Mấy ngày liền An Diệc Diệp không nhìn thấy Khúc Chấn Sơ.
Quản gia như vô ý mà tiết lộ rằng khoảng thời gian này anh ở công ty.
Nhân lúc An Diệc Diệp đang dùng bữa sáng, ông nói chuyện này ra, nói xong thì nhìn cô với vẻ mặt đầy mong chờ.
An Diệc Diệp không có bất cứ hành động nào, chỉ bình tĩnh ăn xong bữa sáng rồi rời đi.
Quản gia vừa ra ngoài gọi tài xế, An Diệc Diệp đi chậm hơn một chút thì lại nhìn thấy Dư Nhã Thiểm đang từ trên tầng đi xuống.
Ban nãy cô vẫn luôn ngồi ở phòng ăn nhưng không thấy có ai đi vào.
“Sao cô lại ở đây?”
Dư Nhã Thiểm lén lút bước xuống, nghe vậy thì giật mình hoảng sợ.
Nhận ra là An Diệc Diệp, cô ta lập tức trở nên huênh hoang.
“Tôi lấy đồ giúp anh Chấn Sơ.”
Cô ta cười khẩy nhìn An Diệc Diệp.
“Nếu không phải do người nào đó ép anh Chấn Sơ đến có nhà cũng không dám về thì sao phải nhờ tôi về lấy?”
“Tôi khuyên cô hãy mau chóng rời đi đi, đừng chiếm cứ nhà người ta nữa, có biết xấu hổ hay không thế?”
Cô ta xách chiếc túi da trong tay, uốn éo đi ra ngoài.