BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 244


Giá của một đêm ở đây đã bằng một năm tiền lương của nhiều người khác, người bình thường hoàn toàn không có phúc mà hưởng thụ.


Trước khi đến đây, Khúc Chấn Sơ đã đặt một căn phòng trong một tháng ba ngày trước khi đến, để An Diệc Diệp có thể nghỉ ngơi ở đây trong cả kì nghỉ này.


Tránh để vừa trở về đã bị mấy ông già kia kéo đi xem mấy thứ đồ cổ vớ vẩn.


Đây cũng là lí do tại sao Hán Thảo Hiên lại đón tiếp anh bằng điệu Bát Dật Vũ.


Vì chỉ riêng Khúc Chấn Sơ đã đem đến doanh thu của hẳn một năm cho bọn họ rồi.


Có điều anh cũng không nói những chuyện này cho An Diệc Diệp biết, một người cho dù đã ăn no rồi, nhưng nếu nghe thấy giá tiền này thì cũng cố gắng mà nuốt trôi hết đống thức ăn còn lại xuống.


Phải biết rằng, mỗi bước đi ở đây đều là đang giẫm lên tiền, có lẽ cô sẽ không nói lời nào mà kéo thẳng anh ra ngoài tìm một khách sạn khác mà ở lại.


Sau đó sẽ rút ngắn thời gian đi chơi, trở về đi Tam Tinh Đôi với đám người ông Trương.


Những nhân viên phục vụ mặc Hán phục đưa bọn họ đến trước cửa, trên gương mặt là một nụ cười hoàn hảo không thể xoi mói.


“Đồ trong sân đã được chuẩn bị xong xuôi rồi, nếu có bất cứ yêu cầu gì thì có thể liên hệ với quầy lễ tân.”


An Diệc Diệp nhìn rừng trúc rậm rạp trong sân, vừa quay đầu lại đã thấy chiếc đèn treo bên đường cũng mang hương vị cổ xưa.


Nhân viên phục vụ lại đưa cho cô hai tờ giấy tuyên truyền.


“Thưa cô, hai ngày sau ở sân vận động bên cạnh có một buổi hòa nhạc, Hán Thảo Hiên chúng tôi là một trong những bên tổ chức chính, tất cả những vị khách đều có thể được ưu tiên mua vé trước.”


An Diệc Diệp nhận lấy đọc, quả nhiên, lại nhìn thấy Mai Ấn Cầm.


“Của Mai Ấn Cầm sao?”


Nhân viên phục vụ gật đầu, vô cùng nhiệt tình nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng, số vé bán trước của chúng tôi đã không còn nhiều nữa.”


An Diệc Diệp đang định nói gì đó, một bàn tay chợt đưa ra, giật tờ giấy trên tay cô.


“Không cần.”


Nhân viên phục vụ vẫn nở nụ cười mỉm hoàn hảo, còn muốn tiếp tục thuyết phục bọn họ.


“Thưa anh, chúng tôi…”


Cô ta vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt của Khúc Chấn Sơ thì liền thấy sợ hãi, vội đổi lời.


“… Vậy, hi vọng hai người… vui chơi vui vẻ.”


Nhân viên phục vụ nhanh chóng rời đi, Khúc Chấn Sơ nhìn tờ giấy tuyên truyền trong tay, tiện tay ném xuống thùng rác bên cạnh.


Sắc trời vừa tối đi.


Đèn đường trong rừng trúc liền sáng lên.


Ánh đèn vàng được phân bố hai bên con đường đá cuội nhỏ, quanh co tiến vào rừng trúc.


Gió khẽ thổi qua, rừng trúc phát ra tiếng xào xạc.


An Diệc Diệp đứng bên cạnh bể nước nóng, chân đi dép lê màu trắng, trên người quấn khăn tắm.


Mái tóc xoăn được búi lên tùy ý, có vài sợi rơi hai bên mai.


Cô cúi đầu, nhìn mũi bàn chân mình.


Ánh đèn vàng chiếu xuống người cô, bờ vai có độ cong tuyệt đẹp như đang tỏa ra ánh sáng trong suốt.


“Không phải bên trong vẫn còn sao? Chúng ta đi chỗ còn lại…”


Khúc Chấn Sơ đứng trong bể nước nóng, vươn tay về phía An Diệc Diệp.


“Chỗ này tốt cho sức khỏe của em hơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi