BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 270


Thỉnh thoảng khi Chiết Lam đi vào tìm Sếp Khúc để ký tên, thì anh ấy có thể tiện tay cầm cây bút màu hồng lam trên bàn lên, đây vốn là đồ anh ấy chuẩn bị cho cô Tiêu.


Nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn bình tĩnh ký tên của mình.


Lúc anh ấy đứng dậy, anh còn có thể nhìn thấy trên chiếc ghế sau lưng anh ấy đang để một chiếc gối tựa hình chibi vốn nằm trên sofa.


Dù Chiết Lam đã có nhiều kinh nghiệm cũng hơi căng thẳng khi nhìn thấy cảnh tượng này.


Anh không khỏi liếc nhìn An Diệc Diệp.


Rốt cuộc Sếp Khúc dung túng đến cỡ nào?


Mức giới hạn ở đâu chứ?


Thật ra nếu anh hỏi thẳng câu này với An Diệc Diệp.


Thì An Diệc Diệp có thể trả lời anh.


Khúc Chấn Sơ chỉ có một giới hạn, đó là cứ cách năm ngày, lúc mà dấu hôn trên cổ cô sắp biến mất, sẽ không nói hai lời mà đè cô xuống bổ sung lại.


Thậm chí trong mấy ngày cô ở công ty, dấu hôn trên cổ cô chưa từng biến mất.


Lâu dần, người trong công ty đều bắt đầu lén suy đoán, đó hoàn toàn không phải dấu hôn, mà là vết bớt.


Nhưng vừa nói xong câu này, hôm sau “vết bớt” đã đổi vị trí.


Mọi người lại ngầm rối bời.


Nửa tháng đã trôi qua, cho đến trước hôm Nhu Tinh khai giảng, cuối cùng Khúc Chấn Sơ cũng cho cô rời khỏi công ty, để chuẩn bị cho lễ khai giảng.


Vừa nghe An Diệc Diệp sắp quay về trường, cả tập đoàn M.I đều lưu luyến không rời.


Trong khoảng thời gian này, Sếp Khúc nể mặt An Diệc Diệp, mà hiếm khi nổi giận, cùng lắm là bảo bọn họ viết phương án.


Mà chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề với họ.


Không dễ gì mới thích nghi với cuộc sống hiện tại, vừa nghĩ tới nếu An Diệc Diệp rời đi, Sếp Khúc sẽ nhanh chóng trở về lúc ban đầu, bọn họ đều hơi sợ hãi.


Suýt ngồi trước mặt An Diệc Diệp chảy nước mắt nước mũi cầu xin cô ở lại.


Nhưng bình thường trừ phi An Diệc Diệp chủ động đi xuống lầu, bằng không bọn họ hiếm khi có thể gặp được cô, đành phải gửi gắm hy vọng của mình vào giám đốc.


Giám đốc đã hơn 40 tuổi khó xử nhìn An Diệc Diệp, chính ông cũng không nỡ để cô rời đi.


Lần trước dự trù hợp đồng của ông xảy ra sai sót lớn, nếu là lúc trước, chắc chắc Khúc Chấn Sơ sẽ mắng ông tan tác, rồi nghi ngờ ông.


Nhưng hôm đó có mặt An Diệc Diệp, nên Sếp Khúc chỉ nhìn ông bằng ánh mắt như muốn giết người tầm hai phút, rồi bảo ông đi sửa lại.


Thử hỏi xem nếu An Diệc Diệp đi rồi, sau này ông còn gặp đãi ngộ như thế nữa không?


“Haizz.”


Giám đốc thở dài nói: “Cô Tiêu, bình thường nếu cô rảnh rỗi, không bận việc học, thì thường xuyên tới đây chơi.”


An Diệc Diệp nghe xong thì đầu óc mơ màng, đành phải gật đầu.


“Được.”


Giám đốc lưu luyến nhìn An Diệc Diệp thu dọn đồ đạc.


“Tôi thật sự không nỡ để cô rời đi.”


Dứt lời, ông vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đang đứng ở phía sau.


Mặt anh u ám đến mức có thể vắt ra nước.


Giám đốc vừa cảm thán xong thì sợ đến mức run rẩy, vội nói: “Ý tôi là chắc chắn Sếp Khúc không nỡ để cô Tiêu rời đi, thật sự không nỡ mà.”


Dứt lời, ông bỏ chạy như làn khói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi