BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 312


“Nghe nói cháy rồi phải không?”


“Ừm, thế lửa rất cao.”


“Thật đáng sợ, nhiều trẻ con như vậy không sao chứ?”


“Cô nhi viện đang yên đang lành sao lại bị cháy chứ?”


Nghe vậy, An Diệc Diệp ngừng bước, quay đầu lại.


Nơi này là vùng phụ cận ngoại ô phía Tây, cách cô nhi viện Thần Hi không xa.


“Mấy người nói ở đâu cháy thế?”


Mọi người quay đầu lại, chỉ vào ánh lửa ngút trời cách đó không xa.


“Cô nhi viện đó.”


Theo ngón tay của họ, An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt lập tức tái đi.


Phía cô nhi viện Thần Hi, ánh lửa ngút trời!


An Diệc Diệp cả người chấn động, vội chạy về phía đó.


Cô vừa chạy vừa nhìn, trên đường không ít người cũng nhìn về phía cô nhi viện.


Có người đang nói về người chết và bị thương, có người đang lo lắng khi nào có thể dập lửa.


Nhưng mà giờ đây An Diệc Diệp không thể nghe lọt điều gì cả.


Đồ vật trong tay cô sớm đã không biết bị ném ở nơi nào, cô chỉ chạy như điên về phía đó.


Xung quanh vùng phụ cận cô nhi viện Thần Hi rất nhiều người đang vây quanh, còn chưa tới gần, An Diệc Diệp đã cảm giác được ngọn lửa dữ dội.


Sóng nhiệt đập vào mặt, khiến An Diệc Diệp không khỏi lui về sau một bước, nhìn thấy rất nhiều nhân viên cứu hỏa đang dập lửa.


Cột nước khổng lồ đập vào vách tường cô nhi viện, nhưng nước này căn bản không thể mạnh bằng thế lửa.


Dù mấy ống nước đồng thời vận hành, cũng không thể khiến thế lửa giảm bớt chút nào.


An Diệc Diệp tiến lên, túm lấy người bên cạnh đang xem náo nhiệt.


“Người ở bên trong thì sao? Cứu ra chưa? Hai mươi ba đứa trẻ, còn có viện trưởng, còn có nhân viên, đã cứu ra hết chưa?”


Người đó lắc đầu.


“Không biết, nghe nói thế lửa bùng lên rất nhanh, gần như lập tức bao phủ cô nhi viện. Người ở bên trong…”


Nghe vậy, An Diệc Diệp lập tức cảm thấy lạnh người.


Đúng lúc này, một người khác giải thích nói: “Cứu ra rồi! Vừa rồi tôi còn nhìn thấy bọn họ đưa những đứa trẻ đó đi bệnh viện đấy.”


An Diệc Diệp vội quay đầu lại, nhìn về phía người nói chuyện.


Tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ.


“Đều cứu ra rồi ư?”


Người đó gật đầu, lại tiếc nuối thở dài một hơi.


“Đáng tiếc, chỉ vì thế lửa quá mạnh, khi đội phòng cháy chữa cháy còn chưa tới thì đã bốc cháy. Viện trưởng ôm từng đứa bé một ra, nhưng hết lần này tới lần khác cuối cùng…”


Nói được một nửa, cô ta lắc đầu.


“Thật là tội nghiệp.”


An Diệc Diệp như bị sét đánh, gần như đứng không vững.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi