CHƯƠNG 329
“Em đút anh trước đi.”
An Diệc Diệp thổi nguội canh cá, đút cho Khúc Chấn Sơ..
Đang định lùi về sau, Khúc Chấn Sơ đột nhiên tiến tới, hơi cúi người xuống, nhanh nhẹn bắt lấy đoi môi cô.
Môi răng bị tách ra, canh cá ngon lành được đưa qua đầu lưỡi.
Mượn cớ đút cô ăn, đầu lưỡi lại nhân cơ hội liếm láp hết mọi vị trí trong miệng.
An Diệc Diệp bị hôn đến đỏ ửng mặt, mãi Khúc Chấn Sơ mới chịu lùi về.
“Em đút anh trước, rồi anh lại đút cho em.”
Anh liếm môi, ánh mắt hiện lên ý cười.
“Cảm giác như canh cá hôm nay ngọt hơn thì phải.”
Mặt An Diệc Diệp càng đỏ hơn, vội cầm chiếc bát đã trống không lên.
“Đừng đùa nữa, anh mau nghỉ đi, cẩn thận vết thương ở lưng.”
Vừa nói xong, sắc mặt Khúc Chấn Sơ chợt thay đổi, động tác cũng trở nên cứng nhắc.
An Diệc Diệp giật mình.
“Anh sao vậy?”
Khúc Chấn Sơ cười, thờ ơ nói: “Hình như vết thương sau lưng anh bị nứt ra rồi.”
Ban nãy chỉ lo hôn cô, quên rằng anh cúi người xuống cũng liên lụy đến vết thương đã bắt đầu đóng vảy sau lưng.
An Diệc Diệp sợ hãi, vội đứng dậy, đi ra phía sau Khúc Chấn Sơ xem, quả nhiên miếng băng quấn đã bị thấm máu tươi.
Bác sĩ đi tới, nhìn thức ăn trên bàn, ù ù cạc cạc thay lại thuốc cho anh.
Trước khi đi còn lẩm bẩm một câu.
“Sao ăn có bữa cơm thôi mà để nứt cả vết thương được vậy chứ?”
Thấy Khúc Chấn Sơ nhìn qua với vẻ mặt đùa cợt, An Diệc Diệp đỏ ửng mặt, không dám nói gì.
Vết bỏng trên người Khúc Chấn Sơ, lúc ăn cơm thật ra vẫn khá thuận tiện, khó khăn nhất chính là khi đi tắm.
Lúc mới đầu, chỉ có thể tùy tiện lau qua tay và chân, việc này đều do An Diệc Diệp làm.
Đến khi anh có thể xuống giường, An Diệc Diệp vừa tới thì đã thấy anh chuẩn bị đi tắm.
Cô sợ hãi vội chạy tới.
“Bác sĩ nói vết thương trên lưng anh bây giờ vẫn chưa thể tiếp xúc với nước.”
Áo bệnh nhân trên người Khúc Chấn Sơ đã bị cởi ra, anh chỉ mặc một chiếc quần rộng rãi, quay lưng lại phía An Diệc Diệp, để lộ ra vết bỏng trên lưng.
An Diệc Diệp nhìn vậy liền thấy chua xót.
Phía bên kia Khúc Chấn Sơ đã bắt đầu mở nước rồi, thấy anh sắp chạm vào nước, An Diệc Diệp vội kéo anh lại.
“Đợi đã, để em giúp anh.”
Khúc Chấn Sơ quay lại nhìn cô, ánh mắt sâu xa.
“Anh không muốn chỉ tùy tiện lau vài cái thôi đâu.”
An Diệc Diệp ngơ ra, lập tức hiểu rõ ý của anh, nhưng vẫn gật đầu.