Thấy Phùng Tấn vẫn không nói lời nào, Tiêu Nhĩ Giai đi qua, dịu dàng nói: “Em biết anh cũng không muốn làm như thế, em cũng không muốn, nhưng đây là cách duy nhất, em chỉ làm anh ấy cảm thấy chuyện đó đã xảy ra, sẽ không thật sự làm cái gì.”
Cô duỗi tay đẩy Phùng Tấn, đẩy anh ra ngoài cửa.
“Được rồi, anh mau đi đi, đừng bị phát hiện.”
“Nhĩ Giai, em…”
Phùng Tấn còn chưa nói xong, cửa đã bị đóng lại.
Anh nhíu mày nhìn một lúc, nghĩ đến Tiêu Nhĩ Giai và Khúc Chấn Sơ sẽ ở chung một phòng, vẻ mặt đột nhiên trở nên hung ác.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn nghe lời Tiêu Nhĩ Giai, ngoan ngoãn trốn ở một nơi gần đó.
Trong phòng.
Tiêu Nhĩ Giai kiểm tra cửa sổ, xác định ở bên trong không thể mở ra được, mới lấy ra một hộp thuốc từ trong túi xách.
Nhìn người còn đang hôn mê nằm trên giường, cô hài lòng cười cười.
Phùng Tấn đúng là ngu, chỉ cần hơi yếu thế một chút, anh ta cái gì cũng chịu làm.
“Diễn kịch! Nếu đã muốn diễn thì phải diễn cho đến cùng!”
Cô mở nắp hộp ra, lấy hai viên tự nuốt vài, còn lại đều đổ hết vào miệng Khúc Chấn Sơ.
“Chờ đến khi tôi có con của Khúc Chấn Sơ, vị trí mợ Khúc sẽ là của tôi!”
Không biết qua bao lâu.
Lúc Khúc Chấn Sơ tỉnh lại, cơ thể cực kỳ nóng.
Anh vất vả mở mắt ra, gáy còn truyền đến cảm giác đau đớn.
Cảm giác nóng bức khác thường, cộng thêm máu trong cơ thể đều chảy về nơi nào đó, làm anh nhanh chóng nhận ra khác thường.
Khúc Chấn Sơ đột nhiên ngồi dậy, phát hiện nơi này là một căn phòng trống trải, chiếc giường anh đang nằm chính là nội thất duy nhất.
Anh vất vả xoa trán, nhớ lại lúc trước anh đang ở khách sạn Caesar, thấy An Diệc Diệp và Mai Ấn Cầm ở cùng nhau…
Sau đó đã bị đánh ngất đi.
Khúc Chấn Sơ cố nhịn cảm xúc xao động trong cơ thể, đi thẳng đén cửa.
Cửa sắt kín kẽ không có bất cứ tay vịn nào, cũng không có chỗ để mở.
Rất rõ ràng, đây là một cánh cửa chỉ có thể mở từ bên ngoài.
Anh nhíu chặt mày, sau đó phát hiện tất cả thiết bị liên lạc trên người đều biến mất.
Bắt cóc?
Còn bỏ thuốc?
Khúc Chấn Sơ nhanh chóng ý thức được trạng thái hiện tại của bản thân, tác dụng thuốc mãnh liệt đang liên tục cọ rửa thần kinh, bao phủ ý chí của anh.
Trước khi bị phá hủy, anh cần phải rời khỏi nơi này.
Hơn nữa, An Diệc Diệp lại dám lén giấu anh đi gặp Mai Ấn Cầm!
Anh vừa nhớ đến chuyện này, trong lòng lập tức dâng lên cơn giận, ngược lại càng thôi thúc tác dụng thuốc, làm anh càng thêm nóng.