Lúc trước cô đã nhìn thấy chiếc túi da này trong phòng của Tiêu Nhĩ Giai!
“Thì ra là cô ta!”
An Diệc Diệp lập tức nắm chặt tay, xoay người bước ra ngoài.
Vừa đi vừa gọi cho quản gia và Chiết Lam để nhờ họ tìm kiếm tung tích Tiêu Nhĩ Giai.
Nhưng tin tức mà họ có được chỉ bấy nhiêu.
Khúc Chấn Sơ bị Tiêu Nhĩ Giai đưa đi rồi nhưng đi đâu mới được?
Điều này vẫn chưa được làm rõ.
Tìm người như mò kim đáy biển.
An Diệc Diệp lo lắng, đi tới đi lui, Chiết Lam cũng sốt ruột nói: “Cô Diệp, tin tức mà chúng ta có được ít quá, không thể nào tìm được.”
“Tại sao cô ta lại bắt cóc ông chủ?” Quản gia đứng bên cạnh hỏi: “Vì tiền hay vì lợi ích?”
Vì cái gì đi nữa thì cũng cảm thấy khó hiểu.
Nếu đối phương là người nhà họ Tiêu thì bắt cóc người ta làm gì chứ?
Bọn họ không biết, nhưng An Diệc Diệp biết.
Rất lâu trước kia, Tiêu Hàm Tuyên cùng Tần Ngự Miên đã đề cập đến chuyện này.
Bọn họ muốn Tiêu Nhĩ Giai tiếp tục trở thành bà Khúc, tuy rằng hiện tại thân phận thay đổi, nhưng mục đích sẽ không thay đổi.
Có lẽ bọn họ biết!
Nghĩ đến đó, An Diệc Diệp nhanh chóng đứng lên rời khỏi nhà.
Quản gia vội vàng đuổi theo.
“Thưa cô, cô muốn đi đâu?”
“Nhà họ Tiêu!”
An Diệc Diệp trả lời mà không quay đầu lại, lao ra ngoài.
An Diệc Diệp xông vào nhà họ Tiêu lúc đêm khuya, gọi Tiêu Hàm Tuyên cùng Tần Ngự Miên ra.
Hai người khoác áo khoác ra phòng khách với sắc mặt khó coi.
Tần Ngự Miên oán trách: “Cô làm gì vậy? Bây giờ là mấy giờ, cô có biết không?”
An Diệc Diệp phẩy tay với quản gia và Trọng Trạch ở phía sau ý bảo họ ra ngoài trước.
Đám người đi rồi, cô mới hỏi: “Tiêu Nhĩ Giai đâu?”
Tần Ngự Miên liếc cô một cái, nheo mắt hỏi: “Cô tìm nó làm gì?”
“Hôm qua cô ta không về nhà sao?”
An Diệc Diệp nhìn chằm chằm vào họ, cố gắng tìm ra manh mối từ cử chỉ hành động cũng như sắc mặt của họ.
“Cô ta đã bắt cóc Khúc Chấn Sơ.” Cô nói thẳng.
Mới vừa nói xong, Tần Ngự Miên liền đảo mắt sau đó nhìn chằm chằm An Diệc Diệp.
“Này, những lời này cô không thể ăn nói bậy bạ được, Nhĩ Giai của chúng tôi là một cô gái hiền lành, bắt cóc Khúc Chấn Sơ làm gì?”
“Các người nhất định biết cô ta đang ở đâu.”
“Không biết, không biết.”