BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

An Diệc Diệp đành phải còn nước còn tát.

“Hiện tại tôi cần anh tìm giúp tôi một người, Khúc Chấn Sơ và cả Tiêu Nhĩ Giai nữa, tìm ra chỗ của bọn họ và cho tôi địa chỉ bằng tốc độ nhanh nhất.

Thẩm Trình đồng ý với giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

“Không thành vấn đề, xin cô chờ cho một lát, chốc nữa tôi sẽ gọi lại cho cô.”

Nói xong, đối phương cúp máy trước.

Trời bên ngoài đã dần hửng sáng.

Ước chừng qua đêm nay, nếu Tiêu Nhĩ Giai thật sự muốn làm gì đó thì chỉ sợ…

Cô không dám nghĩ tiếp, chỉ biết lo lắng đi tới đi lui tại chỗ.

Cùng lúc đó, cô không biết rằng hơn một nửa số phòng ban ở thủ đô đều nhận được cùng một cuộc gọi.

Các quản lý cấp cao đang say ngủ đều vùng dậy, và dùng tốc độ nhanh nhất để xuất camera giám sát trong phạm vi toàn thành phố.

Các quan chức thường ngày diễu võ huênh hoang là thế, giờ nửa đêm bị điện thoại đánh thức, nhưng không một ai phàn nàn và đều thực hiện chỉ thị nhanh như cơn gió.

Mới qua có nửa tiếng ngắn ngủi mà điện thoại của An Diệc Diệp đã đổ chuông rồi.

Thẩm Trình vẫn nói với chất giọng bình tĩnh.

“Cô An tìm ra rồi.”

Phương đông đã hửng sáng, An Diệc Diệp và một vài người cuối cùng đã đến được địa chỉ mà Thẩm Trình nói.

Các tòa nhà dân cư trống rỗng và hoang tàn với từ “Dỡ” được đánh dấu bằng sơn trên tường.

Nơi như vậy, nếu không có Thẩm Trình, bọn họ dù có mất cả tuần cũng không tìm được.

An Diệc Diệp đi tới trước cánh cửa sắt bị khoá bên ngoài như thể lo sợ kẻ ở bên trong sẽ chạy ra khỏi đó.

“Cưa ra!”

An Diệc Diệp ra lệnh, lập tức có vệ sĩ cầm cưa đi tới.

Những đốm lửa văng tung toé khắp nơi.

Chẳng mấy chốc, cửa sắt đã bị phá thủng một lỗ.

Đèn trong phòng mờ ảo và một mùi quái dị xộc lên.

Khoảnh khắc cửa bị mở ra, An Diệc Diệp thậm chí còn không dám đi vào trong.

Trong phòng có tiếng huýt sáo của phụ nữ vang đến bên tai mọi người.

Bước chân của An Diệc Diệp khựng lại, trong lòng tức thì như bị một tảng đá nặng đè lên.

“Khúc Chấn Sơ?”

Cô đứng ở cửa gọi một tiếng.

Nhưng bên trong cả một tiếng động nhỏ cũng không có.

An Diệc Diệp hơi do dự nhưng cô vẫn đi vào.

Nhưng vừa mới đi được hai bước cô liền có cảm giác như vào đạp phải thứ gì đó.

Cô nhặt lên thì thấy đó là một lọ thuốc C, bên trong đã trống rỗng.

An Diệc Diệp siết chặt tay và nhìn quanh phòng.

Trong căn phòng trống chỉ có một chiếc giường, có vẻ như nó chỉ được đặt tạm ở đó và có người đang ngủ bên trên.

“Khúc Chấn Sơ?”

An Diệc Diệp tiến hai bước, lại gần vén chăn bông trên giường lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi