BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

Tần Ngự Miên đứng bên giường, chỉ tay vào Tiêu Nhĩ Giai.

“Nói con quyến rũ anh rể Khúc Chấn Sơ của mình không thành, bị cậu ta trực tiếp ném ra ngoài.”

“Nói bậy!” Tiêu Nhĩ Giai tức giận cất cao giọng: “Con mới là bà Khúc thật sự!”

“Ai biết? Ai rõ ràng? Bọn họ đều nghĩ con bé chết tiệt kia mới là bà Khúc, con chẳng qua chỉ là họ hàng xa của nhà họ Tiêu mà thôi, chẳng là cái thá gì cả.”

Tiêu Hàm Tuyên cau mày, xua tay.

“Được rồi, đừng nói nữa.”

Ông ta quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhĩ Giai, vẻ mặt nghiêm túc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Nhĩ Giai ảo não nhíu mày.

“Con làm sao biết được? Khúc Chấn Sơ thật không phải người, uống nhiều thuốc như vậy mà còn có thể nhịn được.”

Tiêu Hàm Tuyên trầm giọng nói: “Bây giờ nói nhiều như vậy cũng chẳng có tác dụng, lúc này tốt nhất hãy suy nghĩ kỹ một chút, phải làm sao giải thích với Khúc Chấn Sơ mới được.”

“Giải thích? Có gì hay mà giải thích?”

Tiêu Nhĩ Giai nghiêng đầu đi, bất mãn nói: “Không thì đến lúc đó con sẽ nói hết mọi chuyện ra, con là vợ của anh ấy, anh ấy còn có thể làm thế nào?”

Nghe vậy, Tần Ngự Miên tức giận trừng mắt với cô ta một cái.

“Con dám! Cẩn thận cậu ta lột da của con ra, còn liên luỵ đến toàn bộ nhà họ Tiêu.”

Thấy bọn họ lại sắp làm ầm ĩ lên, Tiêu Hàm Tuyên bất mãn nhíu mày.

“Bây giờ, biện pháp tốt nhất chính là đổ mọi chuyện lên người An Diệc Diệp, không hề liên quan gì đến chúng ta.”

Tiêu Nhĩ Giai tức giận nói: “Con đương nhiên biết.”

Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên vừa rời khỏi, Phùng Tấn đã tìm tới.

Vừa nhìn thấy anh ta, Tiêu Nhĩ Giai đã bất mãn.

“Anh còn tới làm gì? Hôm qua không phải tôi bảo anh ở bên ngoài trông coi sao? Anh đã ở đâu chứ?”

Phùng Tấn đã biết chuyện phát sinh ngày hôm qua, đau lòng nhìn Tiêu Nhĩ Giai.

“Hôm qua có người tra được căn phòng đó, anh đi giải quyết kẻ đó, nhưng khi anh quay lại thì bọn họ cũng đã đến rồi.”

“Tôi không muốn nghe anh nói nữa!”

Tiêu Nhĩ Giai nhặt chiếc gối trên giường ném tới: “Giờ vì chuyện này mà những người khác nhìn tôi như thế nào?”

Phùng Tấn đưa tay ôm chặt cô ta, áp đầu Tiêu Nhĩ Giai vào ngực mình.

“Anh sẽ không, trong lòng anh, em vẫn luôn tốt nhất.”

“Thật ư?”

Tiêu Nhĩ Giai hỏi ngược lại một câu, nói: “Nhưng mà em lo sau này, ngộ nhỡ Khúc Chấn Sơ trách em thì làm thế nào? Anh ta có thể nhìn ra manh mối gì hay không?”

“Sẽ không.” Phùng Tấn an ủi cô ta: “Anh ta là do anh đánh ngất, đến lúc đó dù có tra thì cũng sẽ chỉ tra ra đến anh mà thôi.”

Nghe xong, tảng đá trong lòng Tiêu Nhĩ Giai rốt cuộc cũng được nhấc ra.

“Ừm. Vậy anh có gấp hay không, muốn tạm thời rời đi hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi