*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Có gì ghê gớm đâu chứ! Mắt chó không biết nhìn người!”
Cô ta đứng trước cửa quán, lớn tiếng mắng chửi.
Ban nãy cô ta đã vào cửa hàng, người trong đó vừa nghe nói là cô ta đến, vừa bước ra sắc mặt đã chẳng mấy tốt đẹp.
Trước kia cô ta đến mua đồ đều có thể cầm đồ đi luôn, cuối tháng thanh toán một lượt.
Nhưng ban nãy cô ta nhìn trúng một chiếc túi, vốn định đem đi luôn, nhưng lại bị yêu cầu thanh toán ngay lập tức, nếu không không thể đem đi.
Tiền trong thẻ Tiêu Nhĩ Giai đã bị đóng băng từ lâu rồi.
Mấy ngày nay Khúc Chấn Sơ chèn ép cô ta rất mạnh mẽ, rất nhanh, đến cả tài sản riêng của công ty cũng bị đóng băng.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, địa vị của nhà họ Tiêu ngày càng giảm sút.
Không ngờ, bây giờ đến cả một nhân viên phục vụ nhỏ bé cũng dám nói chuyện với cô ta như vậy!
“Đến bây giờ vẫn còn hoang tưởng à?”
“Không bò được lên giường của Khúc Chấn Sơ, còn bị người ta đuổi ra ngoài, cô còn không biết xấu hổ à?”
“Cướp đàn ông của chị gái mình, cũng chẳng trách người ta lại lật mặt đối phó với mấy người.”
“Đáng đời!”
Tiêu Nhĩ Giai tức tối đứng bật dậy.
“Mấy người thì biết cái gì, im miệng hết cho tôi!”
Cô ta chỉ vào mấy người trước mặt mình.
“Tôi mới là mợ Khúc thật sự! Chỉ có tôi thôi!”
Cô ta hét lên, hai mắt đỏ rực, rồi liền quay người chạy đi.
Để lại mấy người đứng đó, chẳng hiểu ra làm sao nhìn cô ta.
“Cô ta bị điên rồi à?”
Tiêu Nhĩ Giai về đến nhà, nổi trận lôi đình với Tiêu Hàm Tuyên.
“Ba có biết bây giờ bên ngoài kia người ta nói con như thế nào không? Con chỉ muốn mua đồ thôi mà cũng bị nhân viên phục vụ đuổi ra ngoài!”
Tiêu Hàm Tuyên đang lo chuyện của công ty, gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, không có lấy một ai bằng lòng cho bọn họ vay tiền xoay chuyển tình thế.
Lúc này Tiêu Nhĩ Giai lại không ngừng ở bên tai lải nhải đủ điều, ông ta tức giận đập mạnh tay lên bàn.