Suốt thời gian qua cô đã nghĩ ra biết bao điều muốn nói với anh, nhưng giờ phút này cô lại chẳng thể thốt lên dù chỉ một lời.
Cô mở miệng một lúc, song cuối cùng chỉ biết gọi tên anh.
“Khúc Chấn Sơ…”
Nhưng trong ánh mắt của Khúc Chấn Sơ lại lộ ra vẻ ghê tởm rõ mồn một.
“Đừng gọi tên tôi, cô không xứng.”
An Diệc Diệp khẽ run rẩy, cô chậm rãi cúi đầu xuống.
Khúc Chấn Sơ trông thấy vẻ mặt đau khổ của cô thì thiếu chút nữa đã định vươn tay đỡ lấy cô.
Anh nhướng mày đứng dậy, lòng thầm tức giận vì suy nghĩ đó của mình.
“Cô muốn nói gì thì mau nói đi, thời gian của tôi rất quý giá.”
An Diệc Diệp xiết chạt tay mình, đoạn cô hỏi: “Chừng nào thì anh mới chịu thả em ra ngoài…”
“Không đời nào!”
Khúc Chấn Sơ lớn tiếng đáp!
“Sau tất cả những gì cô đã làm mà cô vẫn dám mong tôi sẽ thả cô sao?”
“Nằm mơ đi!”
An Diệc Diệp nhắm mắt lại.
Từ lời từng lời của anh như một cây kim ghim vào trái tim cô…
Vết thương tuy chẳng thể nhìn thấy song lại đau đến thấu trời.
Cô đưa tay lên nắm chặt chiếc vòng cổ chứa ảnh chụp.
Phải làm như vậy thì lòng cô mới thấy dễ chịu phần nào.
Khúc Chấn Sơ trông thấy cô như vậy thì cũng nhìn về phía chiếc vòng kia, anh khẽ nheo mắt lại rồi chợt khuôn mặt anh hiện lên vẻ tức giận.
Anh bước vội đến vươn tay kéo lấy chiếc vòng kia.
“Cô không xứng để đeo nó!”
An Diệc Diệp hoảng sợ túm lấy chiếc vòng trên cổ rồi vội vàng lùi về sau.
“Không được! Chính anh đã tặng nó cho em!”
Cô cầm lấy nó một cách đầy trân trọng, không cho Khúc Chấn Sơ cướp đi.”
Đây là thứ cuối cùng cô còn giữ.
“Anh tặng cho em.”
Những điều cô nói đối với Khúc Chấn Sơ chẳng khác gì những lời chế giễu!
Anh đã tặng chiếc vòng cổ mà mình nâng niu nhất cho người phụ nữ này!
Bàn tay vươn ra của anh chận rãi xiết chặt.
“Nếu đã vậy thì cô cứ việc giữ đi.”
An Diệc Diệp nghe anh nói vậy liền mừng rỡ ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhưng vui chưa được bao lâu thì lại nghe thấy Khúc Chấn Sơ nói tiếp: “Tất cả những thứ cô đã từng động vào tôi thật sự không muốn trông thấy.”