BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói rồi anh bước đưa tay kéo An Diệc Diệp về phía mình.

“Đây là người của tôi, tôi muốn xử lí thế nào là quyền của tôi, không đến lượt người ngoài nhúng tay!”

Ông Bành tức tối nói: “Tôi là thầy của con bé!”

“Ông Bành à, đến cả tên của cô ta ông còn không biết, nói gì đến thầy trò?”

“Cậu…”

Khúc Chấn Sơ túm chặt lấy người con gái cạnh mình, anh gằn giọng ra lệnh cho quản gia.

“Tiễn khách!”

Quản gia lo lắng bước đến.

“Mời hai ông về cho.”

Ông Trương và ông Bành không chịu đi, vẫn cố chấp nhìn về phía An Diệc Diệp.

“Bé à, con nói một lời đi, chỉ cần con nói một câu thì dù có phải san bằng chỗ này ông cũng sẽ đưa con ra ngoài!”

An Diệc Diệp nghe bọn họ nói vậy thì trong lòng càng áy náy hơn.

“Con xin lỗi.”

Cô cúi đầu rất sâu.

“Ông Trương, thầy, mọi người quay về đi, con không sao.”

“Nhóc con!”



“Không có sự cho phép của tôi, không ai được thả cô ấy ra ngoài.”

Quản gia đứng ở phía sau gật đầu.

“Vâng, cậu chủ.”

An Diệc Diệp nhìn người đứng bên ngoài.

“Khúc Chấn Sơ, anh muốn nhốt em đến khi nào?”

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ lạnh như băng.

“Tôi sẽ nhốt cô đến chết.”

Dứt lời, anh đóng cửa cái rầm rồi xoay người rời đi.

Đợi anh đi rồi, quản gia đang đứng ngoài cửa mới nói nhỏ: “Có lẽ đợi cậu chủ nghĩ thông suốt rồi sẽ ổn thôi.”

An Diệc Diệp gượng cười, khẽ đáp: “Cảm ơn ông, quản gia.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi