“Đúng vậy.”
Khúc Chấn Sơ nhìn anh ta, ánh mắt thoáng qua tia hung ác.
“Không được, tôi phải cho cô ấy nếm mùi trả giá mà cô ấy không thể nào tưởng tượng được, để cô ấy hối hận.”
Mai Ấn Cầm nhíu mày.
“Anh điên rồi!”
Khúc Chấn Sơ không nổi giận, ngược lại còn bật cười.
“Đúng là tôi điên rồi, ai chọc vào kẻ điên như tôi thì đừng hòng trốn thoát.”
Dứt lời, anh vội gọi nội bộ ở trên bàn, bảo Chiết Lam vào dẫn người đi.
Chiết Lam vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy căn phòng đầy hỗn loạn.
Trong văn phòng, toàn bộ đồ đạc liên quan đến An Diệc Diệp đều bị mang đi, lúc trước anh còn nhìn thấy văn phòng hơi ấm áp, nhưng giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Không ít đồ đạc, tài liệu, giấy bút nằm tán loạn dưới mặt sàn trống trải,
Mà lúc này, trên người Mai Ấn Cầm và Khúc Chấn Sơ đang đứng ở bên trong đều bị thương, như mới đánh nhau kịch liệt.
Anh ngạc nhiên nhìn Khúc Chấn Sơ, hoàn toàn không ngờ bình thường anh ấy sát phạt quả quyết, lãnh khốc vô tình lại ra tay đánh người khác.
Vẻ mặt Khúc Chấn Sơ cực kỳ khó coi, làm anh không thể không cẩn thận cảnh giác.
Chiết Lam đi tới trước mặt Mai Ấn Cầm.
“Cậu à, mời cậu ra ngoài!”
Mai Ấn Cầm quay đầu nhìn Khúc Chấn Sơ, rồi chỉ mặt anh gằn từng câu từng chữ.
“Tôi sẽ không để anh tổn thương đến một sợi tóc của Diệc Diệp, mà tôi sẽ dẫn cô ấy rời đi.”
Dứt lời, anh liền xoay người rời đi, phớt lờ sắc mặt càng trở nên khó coi của Khúc Chấn Sơ.
Anh đi rồi, Khúc Chấn Sơ vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.
Câu nói lúc nãy của Mai Ấn Cầm lại vang vọng bên tai.
Khúc Chấn Sơ bỗng siết chặt nắm đấm.
Người phụ nữ đó còn muốn bỏ trốn?
Đừng hòng!
Sắc mặt anh ngày càng u ám, khó coi đến mức như muốn ăn thịt người.
Một giây sau, Khúc Chấn Sơ mở cửa ra, dứt khoát rời khỏi công ty, quay về lâu đài cổ.
Quản gia không ngờ giờ anh bỗng về sớm, còn lo lắng đã xảy ra biến cố gì nên vội đi tới.
“Cậu chủ, cậu có căn dặn gì không?”
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ còn khó coi hơn lúc trước khi rời đi, mắt đầy tơ máu.
Anh không trả lời câu hỏi của quản gia, mà đi thẳng lên thư phòng trên tầng ba.
Quản gia vội đuổi theo.
Ông vừa đi vào, Khúc Chấn Sơ bỗng lên tiếng căn dặn.
“Ông dẫn cô ấy tới đây.”
Quản gia sửng sốt rồi chợt phản ứng lại.
“Vâng, tôi sẽ đi ngay.”