*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người đi thẳng qua An Diệc Diệp, xem cô như không khí.
Người phụ nữ đó mừng như điên, càng nhiệt tình lấy lòng Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ nổi tiếng là người không biết trăng hoa, máu lạnh vô tình, chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai.
An Diệc Diệp cắn môi, nhìn Khúc Chấn Sơ dẫn người phụ nữ đi thẳng vào phòng ngủ của mình, rồi đóng cửa lại.
Cô đứng tại chỗ, đợi một lúc lâu cũng không ai ra ngoài.
An Diệc Diệp khó khăn mỉm cười, nhưng không được, vì cô suýt bật khóc rồi.
Tim cô như bị thủng một lỗ, gió lạnh ở bên ngoài không ngừng thổi vào trong, làm cả người cô lạnh lẽo.
Cô đứng đó một lúc lâu, cuối cùng cũng từ từ xoay người, về phòng mình.
Trong phòng ngủ của Khúc Chấn Sơ.
Vừa bước vào, người phụ nữ đã mềm mại vươn tay ôm cổ Khúc Chấn Sơ.
Cô ta áp vào ngực anh, nũng nịu nói: “Tổng giám đốc Khúc, tôi…”
Người phụ nữ chưa kịp nói hết, đã bị Khúc Chấn Sơ đẩy ra.
Chỉ cần nhìn người phụ nữ này thêm một giây sẽ khiến anh không thể nào chịu đựng được.
“Cô cách xa tôi ra!”
Người phụ nữ giật mình, không ngờ Khúc Chấn Sơ lại trở mặt nhanh như vậy.
Cô ta cố nặn ra nụ cười.
“Tổng giám đốc Khúc, anh làm sao vậy? Chẳng phải mới này vẫn còn rất tốt à?”
Nhớ lại bộ dạng ban nãy của An Diệc Diệp, sắc mặt Khúc Chấn Sơ còn khó coi hơn cả ban nãy, nhìn người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt hung ác lạnh lẽo.
“Cút!”
Anh quát, ánh mắt sắc bén như dao, thậm chí còn mang theo chút sát khí đâm thẳng vào người đối phương.
Người phụ nữ giật mình, sợ đến mức cả người run rẩy, vội vàng bò dậy, xoay người chạy ra ngoài.