*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tối qua, cô đã cố ý lợi dụng điều này.
Trước mặt An Diệc Diệp, cô đã đưa ra rất nhiều yêu cầu với Khúc Chấn Sơ.
Quả nhiên bình thường Khúc Chấn Sơ chẳng thèm đoái hoài đến cô, nhưng một khi phát hiện ra An Diệc Diệp đang ở gần, anh sẽ nhanh chóng thay đổi thái độ.
Cách này lần nào cũng đúng.
Lần này cũng như thế.
Dư Nhã Thiểm hài lòng cười nói: “Vậy em đứng bên ngoài đợi anh, anh đừng vội, cứ từ từ mà làm.”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày gật đầu, rồi phất tay ra bên ngoài, bảo cô rời đi.
Thái độ hơi mất kiên nhẫn.
Dư Nhã Thiểm hiểu rõ nên xoay người, đi ra ngoài.
Cô vừa đi được hai bước thì nhìn thấy thư ký đang vội vã ra khỏi thang máy.
Trông dáng vẻ như muốn đi vào văn phòng của Khúc Chấn Sơ.
Dư Nhã Thiểm vội gọi cô ta lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô lại hốt hoảng như thế?”
Người đó thấy Dư Nhã Thiểm thì do dự một lát rồi nói: “Cô Dư, nhà tổng giám đốc Khúc gọi tới nói bà Khúc ngất rồi, bảo tổng giám đốc Khúc mau quay về.”
An Diệc Diệp ngất xỉu?
Dư Nhã Thiểm nhíu mày.
Khoảng thời gian này, cả tập đoàn đều bao trùm trong áp suất thấp, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Giờ vừa nghe Dư Nhã Thiểm nói như thế, cô bỗng cảm thấy sợ hãi.
“Vậy thì sao?”
Dư Nhã Thiểm chủ động nói: “Hay để tôi chuyển lời giúp cô cho, tôi vừa đi ra từ trong đó.”
Thư ký do dự một lúc, giờ cô ta đã sợ hãi trước tính khí của Khúc Chấn Sơ rồi.
“Vậy có ổn không?”
“Không thành vấn đề.”
Dư Nhã Thiểm sảng khoái đồng ý.
Đối phương nắm tay cô cảm kích: “Cảm ơn cô, cô Dư.”