Chẳng lẽ bọn họ đã đoán sai tình cảm của anh rồi?
Hai người đang trò chuyện, thì An Diệc Diệp đang nằm ở trên giường từ từ mở mắt ra.
Quản gia thấy thế thì vội vàng đi tới.
“Cô An, cô không sao chứ? Giờ cô cảm thấy thế nào?”
An Diệc Diệp mím môi.
“Tôi không sao, đây là đâu?”
“Đây là bệnh viện, lúc nãy cô đã ngất xỉu, nên chúng tôi đưa cô tới đây.”
“Bệnh viện?”
An Diệc Diệp nhíu mày.
“Khúc Chấn Sơ cho tôi ra ngoài rồi à? Anh ấy đang ở đâu?”
Quản gia và nữ đầu bếp nhìn nhau, rồi cúi đầu, không biết nên nói thế nào cho cô biết.
Nữ đầu bếp vội đáp: “Cậu chủ đã nhận được tin tức rồi, chắc chắn là vì chuyện quan trọng nào đó làm trễ nãi, cậu ấy sẽ nhanh chóng tới đây thôi.”
An Diệc Diệp im lặng một lúc rồi hỏi: “Tôi ngất bao lâu rồi?”
“Hơn hai tiếng rồi.”
“Hai tiếng…”
An Diệc Diệp từ tốn nói: “Đã hai tiếng đồng hồ, nếu anh ấy tới đã sớm tới rồi.”
“Anh ấy… không muốn tới đúng không?”
Cô nhếch miệng nở nụ cười buồn bã.
Không ngờ mình và Khúc Chấn Sơ lại đi tới nước này.
Chẳng phải cô nên sớm nghĩ tới rồi ư?
Quản gia và nữ đầu bếp đều hơi sợ hết hồn trước nụ cười nhạt nhòa của cô.
“Cô An, cô đừng lo, giờ tôi sẽ gọi lại cho cậu chủ, tôi sẽ đi gọi ngay.”
Dứt lời, nữ đầu bếp vội lấy điện thoại ra, gọi thẳng tới văn phòng tổng giám đốc tập đoàn M.I.
Lần này lại là thư ký nghe máy.
Nữ đầu bếp mở miệng hỏi: “Lúc nãy cô có thông báo tin tức bà Khúc ngất cho tổng giám đốc Khúc không?”
Đây chính là thư ký mới bị Dư Nhã Thiểm khuyên về.
Cô ta hoàn toàn không đi vào văn phòng của tổng giám đốc, thì làm sao có thể thông báo tin tức này cho anh?
Ánh mắt thư ký lóe lên nói: “Tôi đã thông báo rồi.”
“Cô nói rồi ư?”
Vậy là cậu chủ thật sự không muốn tới?
Nữ đầu bếp nhíu mày, mặt đầy lo lắng, trong lòng vẫn ôm chút hy vọng.
“Giờ cậu chủ vẫn đang ở trong công ty à? Có phải có chuyện gì quan trọng nên tới trễ đúng không?”
Thư ký lật bảng hành trình.
“Hôm nay tổng giám đốc Khúc đã làm xong công việc rồi, nửa tiếng trước anh ấy đã rời khỏi công ty, cùng cô Dư tới nhà hàng Talia dùng bữa rồi.”