Nghe kiểu nói này của anh ta, An Diệc Diệp nhíu mày lại.
Trước kia, cô vẫn tưởng Khúc Diên Nghị là người tốt, còn đã từng tin tưởng anh ta.
Nhưng mà sau khi xảy ra chuyện như vậy, An Diệc Diệp mới ý thức được người trước mắt này cũng không phải kẻ tầm thường.
So với Khúc Chấn Sơ thẳng thắn, thì Khúc Diên Nghị trước mắt là kẻ khẩu phật tâm xà.
“Anh có chuyện gì không?” An Diệc Diệp hờ hững hỏi.
Khúc Diên Nghị nhếch miệng mỉm cười, chậm rãi đi tới.
“Tôi nghe nói em nhập viện rồi, nên cố ý đến thăm một chút, dù sao, trước kia em cũng coi là chị dâu của tôi.”
Nghe vậy, An Diệc Diệp nhếch miệng.
Khi thân phận của cô vừa bị Tiêu Nhĩ Giai công khai, thì cô đã bị Khúc Chấn Sơ giam lại.
Sau này cô cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ nghe quản gia nói, vì Tiêu Nhĩ Giai rêu rao khắp nơi, nên giờ mọi người đều biết cô là giả mạo thân phận.
Nhưng trong thời gian cô bị Khúc Chấn Sơ giam lại, chuyện lớn như vậy, nhưng chưa từng thấy người nhà họ Khúc xuất hiện.
Mà Khúc Diên Nghị trước mặt dường như không hề kinh ngạc, cứ như anh ta đã sớm biết được chuyện này rồi vậy.
Anh ta đi tới bên giường An Diệc Diệp, cúi người, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô, hơi vén lên, đặt ở chóp mũi hít hà.
“Chẳng trách, tôi đã sớm cảm thấy em không giống lắm.”
Mai Ấn Cầm bên cạnh, nhìn thấy động tác của anh ta, trái tim bỗng thít chặt, một tay hất tay anh ta ra.
“Anh làm gì đấy?”
Nhưng Khúc Diên Nghị không hề tức giận, chậm rãi thẳng eo lên, liếc nhìn Mai Ấn Cầm.
“Diệc Diệp còn chưa tức giận, anh tức cái gì? Hay là giữa hai người thật như trong lời đồn, quan hệ không bình thường?”
“Anh đừng nói bậy!”
“Có phải nói bậy hay không không quan trọng lắm, mấu chốt là Khúc Chấn Sơ có cảm thấy là nói bậy hay không?”
Ánh mắt Khúc Diên Nghị thăm dò tới lui trên người An Diệc Diệp và Mai Ấn Cầm.
“Nếu anh ấy biết được, anh lén đến đây gặp mặt An Diệc Diệp, không biết lần tiếp theo, An Diệc Diệp còn có thể được đẩy vào phòng phẫu thuật hay là trực tiếp tham gia tang lễ đấy?”
Mai Ấn Cầm bỗng nắm chặt nắm đấm, gần như muốn xông lên đánh nhau với Khúc Diên Nghị.
“Anh dám!”
Khúc Diên Nghị chậm rãi nói: “Nếu anh không làm việc trái với lương tâm, cần gì phải lo lắng sợ hãi? Nhưng người anh trai này của tôi, tính tình đúng là có chút nóng nảy, ngộ nhỡ không cẩn thận nhỡ tay…”
Anh ta quay đầu nhìn An Diệc Diệp một chút, cười nói: “Vậy xem như đáng tiếc.”
Lời của Khúc Diên Nghị càng khiến Mai Ấn Cầm kinh hãi.
Đây chính là điều anh ta luôn lo lắng.