BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 446

Mấy vệ sĩ đúng giờ đi kiểm tra xung quanh.

Bây giờ đã là ba giờ sáng, lúc mọi người buồn ngủ nhất, nhưng họ lại không hề lơi là.

Khi mấy người vừa đi, một bóng người từ từ từ bước ra từ trong bóng tối, xuất hiện ở nơi họ đã rời đi.

Dựa vào ánh trăng, Khúc Chấn Sơ quan sát cảnh vật xung quanh, nhớ lại trưa nay mình đi vào như thế nào.

Anh đã ghi nhớ bố cục của ngôi nhà trong đầu, chờ năm ngày chỉ vì lần tới ngày hôm nay.

Anh vừa quan sát xung quanh vừa đi qua sân, nhanh chóng đến chỗ rừng phong.

Theo điều tra trước đó, mấy ngày vừa rồi rừng phong này của nhà họ Nguyễn không có ai ở.

Nhưng sau này lại thành nơi không ai được tuỳ ý đi vào.

Khúc Chấn Sơ nghĩ đến hai tách trà nhìn thấy trưa nay ở chỗ bà Nguyễn, ánh mắt anh trở nên tối hơn.

Anh tin chắc rằng An Diệc Diệp đang ở đây.

Đi về phía trước một lúc, tránh mấy camera và vệ sĩ, cuối cùng anh cũng đến bên ngoài căn phòng bên cạnh rừng phong.

Căn phòng ấm cùng đang sáng đèn, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ cửa sổ, ấm áp và đẹp đẽ.

Nhịp tim của Khúc Chấn Sơ tăng nhanh, anh mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, anh đứng đó một lúc lâu mới lấy hết can đảm bước vào.

Anh đẩy cửa, thậm chí còn nín thở, như thể sợ sẽ khiến người bên trong sợ hãi.

Người trong phòng đã ngủ, nhưng ngọn đèn nhỏ cạnh giường vẫn sáng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, lòng Khúc Chấn Sơ mừng rỡ, động tác cũng trở nên thận trọng hơn.

Anh biết khi ngủ, An Diệc Diệp thích bật đèn nhỏ.

Vì cô sợ tối.

Khúc Chấn Sơ hít sâu một hơi, nhẹ nhàng bước vào.

Nương theo ánh đèn mở, anh bước đến bên giường.

Khoảnh khắc nhìn rõ người trên giường, dường như cả thế giới đều dừng lại.

Anh đứng bên giường, khóe miệng chậm rãi nhếch lên ý cười.

Niềm vui sướng lan tận đáy mắt, thấm đẫm từng tế bào trong cơ thể anh.

Anh nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường.

Anh biết mà.

Cục cưng của anh.

Tình yêu cả đời của anh.

Chắc chắn sẽ không rời xa.

An Diệc Diệp nằm trên gối, hai mắt nhắm lại.

Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt cô, hàng mi dài của cô in bóng mờ dưới đôi mắt.

Khúc Chấn Sơ lại gần hơn chút, nhìn lồng ngực khẽ phập phồng vì hô hấp của cô, trong lòng bình yên hơn bao giờ hết.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng khi gặp lại An Diệc Diệp, trong lòng sẽ bình yên đến vậy, niềm vui lan ra khắp cơ thể.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi