CHƯƠNG 468
Vừa nói xong, cô ngẩng đầu lên liền thấy sắc mặt Khúc Chấn Sơ càng lúc càng tối đi, không khác gì cục than.
Ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào cô khiến cô có chút mất tự nhiên.
Khúc Chấn Sơ im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Sau này bớt qua lại với anh ta đi. Vũ Thực lúc nãy đó, vẫn chưa nhận được bài học à?”
An Diệc Diệp nghe vây, lập tức nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Có phải anh cảm thấy lúc nãy là lỗi của tôi không? Là do tôi trêu chọc bọn họ trước?”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy lời nói này, lập tức nhíu chặt mày.
“Tôi không có ý đó.”
Nhưng An Diệc Diệp đã quay người đi, không muốn nhìn thấy anh.
“Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây. Tiệc khiêu vũ còn có không ít người, tôi phải đi trêu chọc từng người một mới được.”
Cô cố ý nói một câu, rồi định rời đi.
Nhưng mới bước một bước, Khúc Chấn Sơ lại chợt giơ tay ra kéo cô lại.
An Diệc Diệp bị anh kéo liền dừng bước, nhưng không quay người lại.
Im lặng vài giây, Khúc Chấn Sơ vẫn không nói gì.
Lúc cô chuẩn bị hất tay Khúc Chấn Sơ ra, một giọng nói rất nhỏ truyền vào tai cô.
“Anh đang ghen…”
An Diệc Diệp ngơ ra, thậm chí còn đang nghi ngờ không biết có phải cô nghe nhầm nữa hay không.
Nhưng ngay sau đó, Khúc Chấn Sơ lại lặp lại một lần.
“Anh ghen rồi.”
“Anh không thích em nói chuyện với người khác, ban nãy lúc anh nhìn thấy Vũ Thực kéo em, anh muốn tiến tới cứu em, nhưng lại bị anh ta nhanh hơn một bước, anh rất không vui.”
Anh cố ý nhấn mạnh câu cuối.
An Diệc Diệp cứng đờ tại chỗ, cô không dám quay đầu lại.
Vì lúc này mặt cô vừa đỏ ửng, vừa nóng bừng, đến cả đôi tai cũng phiếm hồng.
Cô cúi đầu, như muốn vùi mình vào trong ngực.
“Anh buông tay ra trước đã.” Cô nhỏ giọng nói một tiếng.
Nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn không chịu.
An Diệc Diệp đành phải lặp lại một lần nữa: “Anh buông tay ra đã, tôi không đi.”
Có được lời đảm bảo, Khúc Chấn Sơ mới buông cô ra.
An Diệc Diệp hít sâu một hơi, cảm giác sắc mặt không còn quá đỏ nữa mới quay đầu lại.
Nhưng vừa nhìn thấy Khúc Chấn Sơ ở phía sau, lời anh nói lúc nãy bất giác vang lên bên tai cô, cô không kìm nổi lại đỏ ửng mặt, đến cả dũng khí nhìn anh cũng không có.
Cô cố ý nói: “Anh là gì của tôi? Tại sao phải ghen? Tôi nói chuyện với ai cũng là quyền của tôi.”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, như đang đấu tranh mạnh mẽ trong lòng, khiến sắc mặt anh nhìn có vẻ hung dữ.