CHƯƠNG 474
Khúc Chấn Sơ thản nhiên thu hồi tầm mắt, không nói gì.
Ông Trương bất mãn nói: “Rốt cuộc tại sao cậu lại đến đây? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng tiếp tục dây dưa nhóc con nữa. Nhóc con mềm lòng, nhưng tôi thì không vậy.”
Ông ta dương dương tự đắc nói: “Tôi sắp giới thiệu con bé cho con trai tôi, con trai tôi ấy…”
Vừa nghe ông ta lại sắp bắt đầu nói về con trai mình, Khúc Chấn Sơ mở miệng nói:
“Ông Trương, hai ngày trước tôi có ăn cơm cùng con trai ông, cậu ta nói tôi biết, cậu ta đã có người trong lòng rồi, có lẽ chỉ chừng hai ngày nữa, cậu ta sẽ mang người đến gặp ông, để tổ chức đám cưới chạy bầu đấy.”
Nghe xong, ông Trương lập tức trợn tròn mắt.
“Không thể nào, cậu gạt tôi! Con trai tôi làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?”
Dứt lời, ông ta lại đột nhiên thay đổi thái độ, kinh ngạc nhìn Khúc Chấn Sơ:
“Từ đã, cậu vừa nói gì? Tôi sắp được ôm cháu trai à?”
Ông ta ngạc nhiên kêu lên, quay đầu chạy về phía mấy ông già khác, chui vào giữa bọn họ:
“Nghe thấy chưa? Tôi sắp được ôm cháu trai rồi. Không được không được, tôi phải về trước đi nhìn xem, mọi người cứ nói chuyện trước, lần sau, tôi lại tới.”
Dứt lời, ông ta không quan tâm những người khác nói gì nữa, vội vã xoay người chạy ra phía ngoài.
Nhìn theo bóng lưng ông ta rời đi, Khúc Chấn Sơ thỏa mãn nở nụ cười.
Cuối cùng cũng không lãng phí thời gian ăn cơm với con trai ông Trương, cũng coi như đã giải quyết được một phiền phức nhỏ.
Nghĩ như vậy, anh nhấc chân đi tới.
Ông Bành và mấy người còn lại đều đang tập trung bên cạnh An Diệc Diệp, quan sát cô ra tay sửa chữa một lọ thuốc hít.
Vì để cho cô quan sát được chính xác hơn, trên bàn còn bật một chiếc đèn nhỏ sáng rực.
Ánh đèn chiếu lên gương mặt trắng nõn trơn bóng của cô.
Cô cúi đầu, nghiêm túc sửa chữa vật trong tay, ấn đường hơi nhăn lại, mí mắt cụp xuống chỉ để lại một bóng mi thẳng tắp.
Ngón tay trắng nõn thon dài dịch chuyển qua lại rất linh hoạt, rất nhanh cô đã có phương hướng cơ bản sửa chữa lọ thuốc hít.
Ông Bành bên cạnh khẽ gật đầu thỏa mãn:
“Khá tốt, xem ra đã lâu như vậy rồi mà cháu vẫn chưa bị lụt nghề, vậy ông an tâm rồi.”
Ông ta vừa dứt lời, mấy người vẫn luôn bên cạnh lập tức vội vàng đi tới, kéo An Diệc Diệp sang một bên để cô xem đồ mình mới mua.
Ông Bành vừa tức vừa giận nhìn bọn họ, nhưng lại không mắng được.
An Diệc Diệp bị bọn họ lôi kéo, hết xem cái này lại xem cái kia, bận suốt buổi trưa, chân không chạm đất.
Nhưng dù bận rộn như vậy, cô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Trong lúc đó, ánh mắt Khúc Chấn Sơ luôn dõi theo mình, khiến cô có chút căng thẳng, thậm chí lòng bàn tay còn rịn mồ hôi, nhiều lần thất thần.
Mãi đến buổi chiều, khi đã khá muộn rồi, cuối cùng An Diệc Diệp mới kết thúc công việc, thoát khỏi đám người.
Vừa chuẩn bị rời khỏi nhà ông Bành, lại bỗng nhớ tới, hỏi Khúc Chấn Sơ:
“Lúc trước anh nói có việc muốn tôi giúp, là cái gì?”