CHƯƠNG 482
Nếu không phải lần này cô nói sẽ dẫn bọn nhỏ đi tìm An Diệc Diệp, bọn nhỏ cũng sẽ không đến.
An Diệc Diệp nghe thế, ngẩng đầu nhìn Dư Nhã Thiểm.
Xem ra cô ta biết cô sẽ không gặp cô ta, mới cố ý dẫn theo bọn nhỏ đến.
Cô vẫy tay với hai đứa nhỏ nói: “Lại chỗ chị này.”
Hai đứa bé đều chạy qua, đứng ở phía sau An Diệc Diệp.
Dư Nhã Thiểm cười nói: “Cô sợ cái gì chứ, tôi cũng sẽ không làm bọn nhỏ bị thương.”
An Diệc Diệp vẫn không thả lỏng cảnh giác.
“Hôm nay cô đến đây là có việc gì?”
Dư Nhã Thiểm cười cười, xoay người ngồi xuống cái ghế bên cạnh, bắt đầu đảo mắt quan sát ngôi nhà này.
Ngôi nhà này cũng không trang trí quá cầu kỳ đồ sộ, nhưng lại lộ ra vẻ cổ điển nhã nhặn.
Lúc nãy cô vừa bước vào đã nhận ra, chỉ cần tùy ý đảo mắt quanh nơi này là có thể thấy được rất nhiều đồ cổ.
Làm người ta càng thêm thèm thuồng là, ngay cả ngôi nhà cũ này cũng có giá trị liên thành.
Đến đây nhìn thoáng qua lại càng khiến cô càng tò mò hơn.
Rốt cuộc An Diệc Diệp đã dùng chiêu trò gì mới có thể làm bà Nguyễn nhận cô làm con gái nuôi chứ?
Cô nhìn An Diệc Diệp ở đối diện, cười hỏi: “Cô quen biết với bà Nguyễn từ khi nào?”
An Diệc Diệp quay đầu không thèm nhìn cô ta.
“Hình như chuyện này không liên quan gì đến cô.”
Dư Nhã Thiểm lắc đầu, chép miệng nói: “Chậc chậc, xem ra cô thật sự không giống khi xưa nữa. Bây giờ bám được bà Nguyễn, đến cả Khúc Chấn Sơ cũng thấy chướng mắt. Còn có ai mà không biết thân phận thật sự của cô chứ?”
An Diệc Diệp hơi nhíu mày.
“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
“Không có gì, tôi chỉ hi vọng cô giới thiệu giúp tôi làm quen. Cũng vì cô mà nhà họ Vũ sắp phá sản, cô thật sự yên lòng sao?”
An Diệc Diệp nói: “Tôi đã tỉnh táo lại rồi, là Vũ Thực động tay động chân trước, cho dù công ty có phá sản thật thì tôi cũng không thể nói gì hơn.”
“Cô trở nên vô tình từ khi nào thế?”
“Tình cảm, cũng phải xem là đối mặt với ai mới được.”
An Diệc Diệp lạnh lùng nói: “Huống chi con người rồi cũng sẽ thay đổi, không thể cứ bị dắt mũi mãi được.”
Nói xong, cô cầm tách trà trên bàn lên, khẽ nhấp.
“Nếu không còn chuyện gì khác thì cô có thể về rồi.”
Thấy An Diệc Diệp thật sự định đuổi cô ta đi, Dư Nhã Thiểm nhịn không được nói: “An Diệc Diệp, cô có cần như thế không? Tôi đã không tranh giành với cô, nhường Khúc Chấn Sơ cho cô, khó khăn lắm mới tìm được một đối tượng kết hôn, cô còn muốn phá đổ công ty của anh ấy! Có phải cô cố ý muốn đối chọi với tôi không?”
“Chuyện này là do anh ta gieo gió gặt bão, đối với cô.”