Chương 584
“Em hãy hứa là không đi nữa.”
“Tôi hứa.”
An Diệc Diệp gật đầu: “Vậy bà Nguyễn thì sao?”
“Chuyện đó để tôi.” Khúc Chấn Sơ nói.
Trong lúc An Diệc Diệp đang ở lâu đài cổ thì tin tức cô bị đưa đi đã truyền đến tai bà Nguyễn ở nhà họ Nguyễn.
Vừa nghe vệ sĩ báo tin, bà ta liền chau mày.
“Bị đưa đi?”
“Đúng vậy, máy bay đã phải hạ cánh khẩn cấp.”
Bà Nguyễn nghe thấy thế, hai mắt liền trố ra.
Tên điên Khúc Chấn Sơ!
Xem ra quả nhiên là không thể để An Diệc Diệp tiếp tục ở lại bên cạnh cậu ta được nữa.
“Hiện tại cô chủ bị đưa đến lâu đài cổ sao?”
“Đúng vậy.”
Bà Nguyễn đứng lên, hùng hổ.
“Tôi phải tự mình đến đó một chuyến để đích thân đứa Diệc Diệp về.”
Bà ta xoay người bước ra ngoài, vừa đi ra ngoài thì gặp An Hồng Ngọc.
Có vẻ anh ta đã nghe thấy chuyện của An Diệc Diệp nên vội đến cản bà Nguyễn lại.
“Bà muốn đi tìm Khúc Chấn Sơ?”
Ánh mắt bà Nguyễn nhìn anh ta lại càng thêm kiên quyết.
“Lúc trước cậu kêu tôi phải cho Khúc Chấn Sơ một cơ hội, nhưng bây giờ thì sao chứ? Cậu không biết cậu ta vừa mới làm ra bao nhiêu chuyện điên cuồng đâu.”
An Hồng Ngọc không nói gì nữa, thấy bộ dạng của Nguyễn Lê lúc này, anh ta chỉ có thể gật đầu.
“Tôi đi với bà.”
Hai người mang theo vệ sĩ, nhanh chóng đến lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ tựa hồ đã sớm dự đoán được bọn họ sẽ đến nên cử mấy tên vệ sĩ đứng chờ sẵn ở cổng lớn.
Người nhà họ Nguyễn vừa đến nơi đã bị cản lại.
Bà ta đứng trước cổng lừ mắt.
“Khúc Chấn Sơ đâu? Bảo cậu ta thả Diệc Diệp ra.”
Quản gia đứng ở cửa, lấy làm khó xử nhìn họ.
Những người trước mặt đều là người của nhà họ Nguyễn và họ An, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết nếu chọc giận bọn họ thì không ai dám gánh hậu quả.
Nhưng khi nghĩ đến mệnh lệnh của Khúc Chấn Sơ, quản gia chỉ có thể kiên định đứng chắn trước mặt.
“Thật xin lỗi, bà Nguyễn.”
Sắc mặt bà Nguyễn triệt để sa sầm.
“Nói vậy tức là cậu ta sẽ đối đầu với nhà họ Nguyễn?”
Quản gia khó xử nhìn bà ta không biết phải nói thế nào.
Bà Nguyễn hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nói với Khúc Chấn Sơ, cho dù hôm nay cậu ta không thả người thì tôi cũng sẽ đưa được người đi.”