Chương 589
Nói xong, thì trực tiếp đi lên lầu.
Quản gia lo lắng nhìn theo, không biết sau này Khúc Chấn Sơ cùng An Diệc Diệp sẽ như thế nào nữa.
Chạng vạng.
An Diệc Diệp đang suy nghĩ không biết nên mở lời với Khúc Chấn Sơ như thế nào thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra.
Khúc Chấn Sơ đứng đó với một khuôn mặt u ám, trong mắt không chút cảm xúc.
An Diệc Diệp đứng dậy, nhớ tới lời của quản gia, cô mới chậm rãi lên tiếng.
“Khúc Chấn Sơ, có một chuyện tôi muốn nói với anh.”
“Không được.”
Cô chưa nói xong đã bị Khúc Chấn Sơ từ chối.
An Diệc Diệp trố mắt nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ tiếp tục nói: “Tôi sẽ không để em rời đi.”
An Diệc Diệp nhìn Khúc Chấn Sơ, siết chặt tay.
“Anh thật sự muốn nhốt tôi lại lần nữa ư?”
Trông thấy ánh mắt của cô, Khúc Chấn Sơ há miệng định nói nhưng cuối cùng chỉ bảo: “Tôi không nhốt em, tôi chỉ không muốn em bị người ta đưa đi.”
“Nhưng chẳng phải bà Nguyễn đã đồng ý cho tôi ở lại sao?”
Khúc Chấn Sơ khẽ nhíu mày: “Tôi không tin bà ta.”
“Vậy anh tin tôi sao?”
“Tôi tin em.” Giọng của Khúc Chấn Sơ dịu đi một chút, nhưng anh vẫn nói: Có điều tôi không tin bọn họ.”
Anh tin tưởng An Diệc Diệp, nhưng không tin bà Nguyễn, không tin Mai Ấn Cầm.
Còn cả Dư Nhã Thiểm và Tiêu Nhĩ Giai đến nay vẫn chưa giải quyết xong, ai trong số họ cũng đều có thể uy hiếp đến sự an toàn của An Diệc Diệp.
Nếu để An Diệc Diệp rời khỏi tầm mắt của anh, họ nhất định sẽ đưa cô đi!
Ý nghĩ này gần như chiếm toàn bộ ý thức của Khúc Chấn Sơ khiến anh không thể thả lỏng một chút nào cả.
“Nhưng tôi không phải tội phạm.”
“Tôi biết.”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô rồi khó nhọc nói: “Nhưng tôi không làm được.”
Anh ôm An Diệc Diệp và nói: “Đợi một thời gian ngắn nữa thôi sẽ ổn.”
Nhưng An Diệc Diệp lại tránh né hành động đó của anh.
Cô lui về sau hai bước nhìn Khúc Chấn Sơ.
“Anh cứu tôi khỏi tay bà Nguyễn rồi lại nhốt tôi? Bây giờ tôi thấy thà mình đi Pháp với Mai Ấn Cầm còn hơn.”
Những lời này của An Diệc Diệp lập tức khiến cả căn phòng yên tĩnh lại.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ ảm đạm như sắp vắt ra nước được luôn.
Trong đôi mắt sâu thẳm kia, hiện lên một tia bức bách.
An Diệc Diệp bị anh nhìn như vậy thì nhảy dựng trong lòng, cả người như rơi vào hố sâu không đáy, rơi mãi rơi mãi mà không thấy chạm đáy gì cả.