BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

Chương 594

Nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt cô, Khúc Chấn Sơ cảm thấy lòng đau nhói.

Nhưng anh không khống chế được bản thân, chỉ cần nghĩ đến có thể An Diệc Diệp sẽ gặp nguy hiểm là anh lại phát điên.

Anh đưa tay che mắt An Diệc Diệp, nhẹ nhàng nói: “Cầu xin đừng nhìn tôi như thế.”

“Tôi biết là tôi sai, xin lỗi em, em cố gắng nhẫn nhịn một thời gian nữa, chỉ vài ngày thôi.”

“Xin em đó.”

An Diệc Diệp vẫn không nói gì, nhưng lòng Khúc Chấn Sơ càng thêm ngột ngạt giống như bị một tảng đá lớn chặn lại, vừa nặng nề vừa đau đớn.

Dường như anh có thể nhìn thấy ánh mắt An Diệc Diệp lúc này qua bàn tay mình.

Khúc Chấn Sơ thậm chí không dám nghĩ thêm, hít một hơi rồi đứng dậy.

Anh thận trọng cúi xuống nhưng không dám hôn An Diệc Diệp, chỉ có thể hôn lên mu bàn tay đang che mắt cô.

Dường như làm vậy có thể hôn lên mặt cô.

Giọng của anh rất nhẹ rất nhỏ, mang theo sự cầu khẩn, anh ghé sát tai An Diệc Diệp nói.

“Xin lỗi, mong em đừng hận tôi.”

An Diệc Diệp lúc này mới lên tiếng, giọng nói lãnh đạm.

“Khúc Chấn Sơ, tôi sẽ hận anh.”

Người Khúc Chấn Sơ run lên, ngay cả bàn tay đang che mắt cô cũng từ từ run theo.

Khi An Diệc Diệp cảm thấy anh có thể rung động, thả mình đi thì lại nghe anh nói.

“So với sự an toàn của em, tôi thà để em hận tôi.”

Lòng An Diệc Diệp run lên.

Tại sao Khúc Chấn Sơ lại chắc chắn rằng sau khi cô rời khỏi anh thì sẽ gặp nguy hiểm?

Đến mức phải còng tay cô lại thế này?

Đang suy nghĩ thì bàn tay trước mắt cô chợt bỏ ra.

An Diệc Diệp mở mắt nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng rời đi của Khúc Chấn Sơ.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Điều buồn cười là lần này cuối cùng nó đã được mở khóa.

Bởi vì hiện giờ cô đã bị còng tay.

Vài phút sau, quản gia lo lắng bước vào.

Tuy rằng đã chuẩn bị trước nhưng khi thấy người bị còng trên giường, ông vẫn kinh ngạc trợn to hai mắt, vẻ bình tĩnh thường ngày cũng không còn.

Ông vội vàng đi tới, đặt đồ ăn trong tay xuống bàn.

“Rốt cuộc cậu chủ đã làm gì vậy?”

An Diệc Diệp lạnh nhạt nói: “Tôi vốn đã sắp trốn được nhưng lại bị anh ấy bắt về.”

Nghe thấy câu này, quản gia mở to mắt, lộ vẻ hối hận.

“Cô chủ, sao cô lại muốn trốn đi vào lúc này chứ? Như vậy sẽ chọc giận cậu chủ.”

An Diệc Diệp cau mày không hiểu.

“Tại sao? Bây giờ người bị nhốt ở đây là tôi chứ không phải anh ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi