Chương 602
Quả nhiên đề nghị của bác sĩ Trương trước đây là đúng.
Chỉ cần An Diệc Diệp ở bên cạnh Khúc Chấn Sơ, có lẽ bệnh của anh sẽ thực sự hồi phục nhanh chóng.
Với Khúc Chấn Sơ mà nói, không còn điều gì quan trọng hơn yêu cầu của An Diệc Diệp.
Quản gia thậm chí còn nghi ngờ nếu một ngày nào đó cô An muốn ra ngoài vũ trụ, Khúc Chấn Sơ cũng sẽ không do dự mua đất trên mặt trăng cho cô.
Ở trong sân năm phút, An Diệc Diệp chủ động đều nghị quay về.
Khúc Chấn Sơ thả lỏng, thậm chí còn nở nụ cười khẽ, ràng là rất hài lòng.
Dần dần, An Diệc Diệp cũng bắt đầu kéo dài thời gian ra ngoài.
Mấy ngày sau đó, An Diệc Diệp thường xuyên yêu cầu đi dạo trong sân.
Mặc dù Khúc Chấn Sơ luôn ở bên cạnh, cô cũng không thể rời khỏi lâu đài.
Nhưng từ năm phút lên mười phút, cuối cùng có thể dừng lại ở mốc nửa tiếng, thậm chí là một tiếng.
Mỗi lần Khúc Chấn Sơ lại đồng ý chấp nhận với mức độ cao hơn.
Phải đến mấy ngày sau, An Diệc Diệp mới chủ động nói muốn ra ngoài đi dạo trong sân một mình.
Sau từng bước thăm dò trước đó, Khúc Chấn Sơ chỉ suy nghĩ một lúc rồi đồng ý luôn.
“Lát nữa về ăn cơm.”
An Diệc Diệp gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.
Khúc Chấn Sơ đứng trong phòng khách, yên lặng nhìn bóng dáng cô biến mất ở cửa.
Gần đến thời gian mười phút mà anh và An Diệc Diệp đã ước định, An Diệc Diệp từ cửa bước vào.
Khúc Chấn Sơ nhìn thấy cô, các cơ căng thẳng trên người lập tức giãn ra.
Nhận thấy sự thay đổi này của anh, An Diệc Diệp bước tới kéo tay anh.
“Em đã nói sẽ về thì nhất định sẽ về.”
Khúc Chấn Sơ nở nụ cười, nắm chặt tay An Diệc Diệp, cúi đầu hôn lên trán cô.
“Tôi biết.”
Thời gian An Diệc Diệp đi dạo ngoài sân một mình cũng từ từ tăng lên cho đến khi Khúc Chấn Sơ hoàn toàn yên tâm.
Nhưng cô vẫn chưa tìm được cơ hội để ra khỏi lâu đài.
Vài ngày sau, quản gia đột nhiên nhận được điện thoại của Khúc Chấn Sơ từ công ty, nhờ ông mang tài liệu đến tập đoàn M. I.
An Diệc Diệp vừa nghe thấy cơ hội này, nhanh chóng trả lời điện thoại.
“Em sẽ mang đến cho anh.”
“Không được!”
Cô vừa nói xong, Khúc Chấn Sơ đã từ chối mà không cần suy nghĩ.
An Diệc Diệp không vội, chậm rãi nói: “Từ lâu đài đến công ty chỉ mất nửa tiếng, hơn nữa tài xế trong lâu đài sẽ lái xe giúp em. Nửa tiếng nữa là anh có thể gặp em ở công ty rồi.”
Giọng An Diệc Diệp càng dịu dàng hơn.
“Khúc Chấn Sơ, em nhớ anh rồi, cho em đi tìm anh được không?”
Mấy ngày qua ở chung với Khúc Chấn Sơ, An Diệc Diệp phát hiện một đặc điểm rất lớn.
Chỉ cần cô dịu dàng năn nỉ một chút là chắc chắn Khúc Chấn Sơ sẽ thoả hiệp.