BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 618

Chạng vạng tối.

Quản gia lại cúp máy điện thoại của nhà họ Nguyễn, từ chối yêu cầu của bà Nguyễn.

Có thể nhiều lần từ chối nhà họ Nguyễn như thế, có lẽ chỉ có mình Khúc Chấn Sơ dám làm.

Ông ta lo lắng ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ tầng ba.

Từ sau khi An Diệc Diệp đi, đã ba ngày Khúc Chấn Sơ không rời khỏi lâu đài cổ, cũng không ăn bất cứ thứ gì.

Chuyện trong công ty, đa số đều được anh xử lý xong, công việc cần thiết đều được điều khiển trong phòng sách. Mỗi ngày, hầu hết thời gian, anh đều dùng để trị bệnh.

Nhưng cho dù như vậy, không ăn cơm trong một thời gian dài, cơ thể làm sao mà chịu được?

Quản gia nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định lên lầu nhìn xem.

Ông ta đi tới tầng ba, gõ cửa phòng sách.

Đợi thật lâu, rốt cuộc cửa mới mở ra.

Quản gia nhìn bác sĩ Trương trước mặt, hỏi: “Cậu chủ đâu?”

Bác sĩ Trương chỉ vào bên trong.

“Bây giờ vừa mới kết thúc đợt trị liệu, tôi chuẩn bị về nhà trước một chuyến, ngày mai lại tới. Ông hỗ trợ chăm sóc cho cậu Khúc. Nếu có vấn đề gì, nhớ báo cho tôi biết.”

“Làm phiền bác sĩ Trương rồi.”

Quản gia tiễn ông ta đi, sau đó mới đi vào.

Trong phòng sách cực kỳ yên tĩnh, dường như ngay cả không khí cũng bị cấm.

Chỉ thấy trên bàn leo lét một cái đèn nhỏ, ánh sáng mờ mờ.

Một bóng người màu đen ngồi trên ghế sô pha, cơ thể ngửa ra sau, tình trạng kiệt sức mà nhắm mắt.

Quản gia vừa đi tới gần, là có thể thấy mồ hôi trên người anh, ngay cả sắc mặt cũng có hơi trắng bệch.

Mấy hôm nay, mỗi lần ông ta tìm tới Khúc Chấn Sơ, đều nhìn thấy dáng vẻ này.

Nhưng cho dù là bao nhiêu lần, ông ta vẫn cảm thấy kinh sợ.

Bác sĩ Trương và cậu chủ trị liệu thế nào, không ai biết cả, nhưng chỉ cần tưởng tượng ra cũng có thể đoán được ít nhiều.

Vậy mà có thể làm cho Khúc Chấn Sơ trở nên chật vật như thế, quá trình trị liệu nhất định rất đau khổ.

Quản gia đứng bên cạnh một lúc, đương chuẩn bị lên tiếng, Khúc Chấn Sơ liền mở mắt ra.

“Chuyện gì thế?” Giọng nói của anh có hơi khàn, còn mang theo cảm giác mệt mỏi cực kỳ.

Quản gia vội vàng gật đầu.

“Nhà họ Nguyễn lại gọi điện tới, bà Nguyễn muốn nói chuyện với cậu. Có điều theo yêu cầu trước đó của cậu, tôi đã tìm một cái cớ từ chối qua loa. Nhưng thế này cũng không phải cách.”

Dựa theo tính tình của cái vị nhà họ Nguyễn kia, có lẽ chờ thêm một thời gian nữa, sẽ vội vàng tìm tới cửa.

Đến lúc đó, cho dù muốn trốn cũng không thoát.

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, mi tâm xuất hiện một nếp nhăn rất nhỏ.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với bà ấy.”

Quản gia trầm ngâm một lúc, vẫn nói: “Cậu chủ, đã ba ngày cậu không ăn cơm rồi. Tôi bảo bọn họ chuẩn bị chút đồ ăn. Cậu dùng cơm đã, đừng để làm cho cơ thể mình suy sụp.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi