CHƯƠNG 628
Cho dù là lúc trước hay bây giờ, Khúc Chấn Sơ đều chỉ muốn đẩy cô ra, để anh tự đối mặt một mình.
An Diệc Diệp đã bỏ lỡ quá nhiều, không muốn lại để Khúc Chấn Sơ một mình.
Bà Nguyễn nhíu mày, nhìn cô gái trước mặt.
Có lẽ An Hồng Ngọc nói rất đúng, An Diệc Diệp thật sự rất giống bà khi còn trẻ.
Bà trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng nhượng bộ.
“Được rồi, bác đồng ý.”
“Con có thể hợp tác cùng những người khác điều tra chuyện trong mấy ngày nay, nhưng con nhất định phải hứa với tôi, nếu có nguy hiểm, con nhất định phải đặt an toàn của bản thân lên đầu. Nếu có chuyện gì không đúng, cô cũng phải nghe theo sắp xếp của tôi.”
An Diệc Diệp cảm ơn gật đầu.
Cô duỗi tay nắm chặt bà Nguyễn.
“Cảm ơn, con nhất định sẽ làm được.”
Bà Nguyễn hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên bà thấy An Diệc Diệp chủ động nắm tay bà.
Trong lòng bà vô cùng chua xót.
Cũng chỉ là đồng ý cho cô tiếp tục điều tra chuyện của Khúc Chấn Sơ mà thôi, không ngờ cô lại vui vẻ như thế.
Không lẽ bà thật sự không phải là một người mẹ tốt sao?”
An Diệc Diệp không để ý đến ý nghĩ trong lòng bà, vội vàng đứng lên, không muốn chờ thêm giây phút nào nữa.
“Nếu đã thế, con đi xem tình hình bên phía Khúc Chấn Sơ trước.”
Bà Nguyễn hơi mỉm cười, gật đầu nói: “Đi đi.”
Nếu Nguyễn Lê đã hứa với An Diệc Diệp, cũng nhanh chóng hành động.
Cùng ngày hôm đó, luật sư nổi tiếng trong nước, cùng với một ít thám tử tư đều được mời đến trước mặt An Diệc Diệp.
Thậm chí bà còn lợi dụng thế lực nhà họ Nguyện, tìm mối quan hệ cho An Diệc Diệp, cho cô gia nhập vào đội ngũ điều tra.
Nhưng những điều này cũn không làm An Diệc Diệp tìm được manh mối hữu dụng nào.
Máy theo dõi được trang bị quanh bãi đậu xe đã bị dừng sử dụng từ mấy năm trước, không hề quay được bất cứ hình ảnh nào.
Hơn nữa khu nhà xưởng bỏ hoang này không có một bóng người, bắt đầu từ đường phố, đến cả camera cũng không tìm được.
An Diệc Diệp quay đầu nhìn Chiết Lam đứng bên cạnh.
“Sao các anh phát hiện ra Tiêu Nhĩ Giai ở nơi này?”
Chiết Lam nhíu mày nhớ lại.
“Có một cấp dưỡi phát hiện xe của Tiêu Nhĩ Giai rời khỏi nội thành, chúng ta lập tức cử người đuổi theo đến đây.”
“Trước đó bọn họ có từng nhìn thấy Tiêu Nhĩ Giai không?”
Chiết Lam hơi nâng tay, gọi mấy tên vệ sĩ bên cạnh lại, cẩn thận dò hỏi.
Một người nói: “Lúc chúng tôi đến đã hơi chậm trễ, từ đằng xa nhìn thấy có người ra khỏi xe, lập tức thông báo cho anh Khúc.”