BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 632

“Thật sự không được, chỗ đó rất kinh khủng.”

Ông khuyên nhủ mãi, lại thấy An Diệc Diệp vẫn không chịu bỏ cuộc.

Một lúc sau, đành phải nói: “Nếu cô thật sự muốn đi, vậy để tôi đi cùng cô, ít nhất còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Nói xong, An Diệc Diệp lập tức kéo ông đi ra ngoài.

Quản gia vừa đi vừa tò mò nói: “Hiện tại ông cụ đã bị nhốt ở bệnh viện tâm thần, tại sao lại có liên quan đến chuyện này?”

Thật ra trong lòng An Diệc Diệp cũng có suy nghĩ như thế.

Lúc trước khi cô và Khúc Chấn Sơ cùng đến bệnh viện tâm thần, những hình ảnh nhìn thấy thỉnh thoảng sẽ lại xuất hiện trong đầu cô.

Khúc Nguyên Vũ như thế kia, nhìn kiểu gì cũng đã điên thật rồi, không lẽ còn có thể hãm hại Khúc Chấn Sơ sao?

Hai người nhanh chóng đi tới bệnh viện tâm thần vùng ngoại ô.

Sân nhỏ âm u đáng sợ, dù đang là buổi trưa cũng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn tòa nhà màu trắng mục nát ở trước mắt, còn chưa đi vào, đã cảm thấy ngột ngạt một cách nặng nề rồi.

Hai người nhanh chóng đi vào, sau khi đi qua trạm gác kiểm tra chứng minh thư rườm rà, cuối cùng bọn họ cũng được vào trong bệnh viện.

Lần trước An Diệc Diệp cùng Khúc Chấn Sơ tới đây, thì Khúc Nguyên Vũ đang ngồi xổm nghịch đất trong sân ở bên ngoài.

Nhưng lần này cô và quản gia đi vào, lại không thấy ít người ở trong sân.

Cô đi thẳng vào trong thì thấy Khúc Nguyên Vũ đang ngồi trên xích đu, ông ta khẽ híp mắt lại, đung đưa chiếc ghế, trông có vẻ vô cùng thích thú.

An Diệc Diệp vừa nhìn thấy ông ta thì cảm thấy hơi kỳ lạ.

Trông Khúc Nguyên Vũ không khác gì lần trước, gần như không có gì thay đổi.

Nhìn từ xa thì không khác gì người bình thường.

Tim cô nhất thời đập mạnh, vội đi qua đó.

“Ông Khúc.”

Cô khẽ gọi, nhưng Khúc Nguyên Vũ lại không có phản ứng gì.

“Ông Khúc?”

An Diệc Diệp giơ tay khẽ chạm vào cánh tay ông ta.

Khúc Nguyên Vũ bỗng mở mắt ra, rồi túm chặt tay An Diệc Diệp, cắn xuống ngay.

An Diệc Diệp bị ông ta làm cho giật mình, nên chậm một bước, bị ông ta cắn vào hổ khẩu.

Khúc Nguyên Vũ cắn xé như một kẻ điên, tay An Diệc Diệp nhanh chóng chảy máu.

Quản gia vội đi tới, ngay cả mấy cô y tá ở bên cạnh cũng vội vàng chạy tới.

Cuối cùng mấy người hợp sức mới cứu được An Diệc Diệp, nhưng tay cô đã máu me be bét.

Mà bên này, Khúc Nguyên Vũ vẫn đang nhoẻn miệng cười.

Trên môi và răng của ông ta vẫn còn dính máu, khiến người khác thấy mà sợ.

Kẻ điên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi