BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 639

“Nhưng nếu là vậy thì tại sao các anh còn bắt Khúc Chấn Sơ về?”

“Dựa vào tình hình hiện tại, Khúc Chấn Sơ bị phát hiện ở hiện trường vụ án, hơn nữa trên người còn có vết máu, trên dao găm sát hại Tiêu Nhĩ Giai cũng có dấu vân tay của Khúc Chấn Sơ.”

“Dựa vào mấy manh mối này, thì theo quy định, chúng tôi cần phải nhốt anh ta lại, cho đến khi rửa sạch hiềm nghi.”

An Diệc Diệp gật đầu, rồi chợt nhớ tới một vấn đề.

“Tôi tò mò một điều, ban đầu các anh nhận được tin tức bằng cách nào, mà tới nhà xưởng bị bỏ hoang đó?”

Nhưng hai cảnh sát lại lắc đầu.

“Xin lỗi, đây là cơ mật, nên chúng tôi không thể nói cho cô biết.”

Dứt lời, bọn họ đứng dậy nói: “Nếu ba ngày sau vẫn không tìm được manh mối, thì Khúc Chấn Sơ vẫn sẽ đối mặt với lời cáo buộc ở trên tòa.”

An Diệc Diệp hít sâu một hơi.

“Tôi biết rồi.”

Sau khi tiễn hai cảnh sát, An Diệc Diệp lại chìm trong mớ hỗn độn, không tìm ra được bất kỳ đầu mối nào.

Rất nhiều nhân chứng đều nhìn thấy Tiêu Nhĩ Giai và Khúc Chấn Sơ cùng xuất hiện ở bãi đậu xe.

Mà sau khi Tiêu Nhĩ Giai chết, trên người Khúc Chấn Sơ lại dính máu của cô ta…

Còn có cả dấu vân tay…

An Diệc Diệp dẫn người nhanh chóng tìm kiếm mọi chứng cứ.

Ba ngày sau, vụ án của Khúc Chấn Sơ chính thức mở phiên tòa.

Lúc này người đàn ông mặc vest, đứng ở chỗ bị cáo, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt còn bình tĩnh hơn bất kỳ ai.

Như thể giờ anh không hề đứng trong phiên tòa, mà đang đứng trước mặt đế quốc thương mại của mình.

Mặc kệ thẩm phán hỏi gì, anh cũng có thể trả lời trôi chảy, mạch lạc.

An Diệc Diệp lo lắng nhìn xuống sàn.

Đây là lần thứ hai cô tới những nơi như này.

Lần đầu tiên thì không được như ý, ngược lại để Tiêu Nhĩ Giai chạy mất.

Ai dè, chưa được bao lâu, cô lại tới đây lần nữa, nhưng người đứng trên đó đã đổi thành Khúc Chấn Sơ.

Mấy ngày nay An Diệc Diệp cũng không tìm được nhiều chứng cứ.

Cô chỉ có thể nắm được một điều, đó là tính từ thời gian tử vong của Tiêu Nhĩ Giai, thì Khúc Chấn Sơ không có thời gian để gây án.

Luật sư do đích thân bà Nguyễn mời tới liệt kê từng chứng cứ, với mạch suy nghĩ rõ ràng.

Phiên tòa hôm nay gần như thu hút toàn bộ người quyền quý ở Kinh Thành.

Ngay cả bà Nguyễn và An Hồng Ngọc cũng tranh thủ chạy tới đây.

Thấy dáng vẻ căng thẳng của An Diệc Diệp, bà Nguyễn vươn tay phủ lên mu bàn tay của cô.

“Con đừng lo, cậu ấy sẽ không sao đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi