CHƯƠNG 67
“Ga ra của cậu chủ không ở đây, đi qua đi lại sẽ mất hai mươi phút, đến lúc đó mới đi thì sẽ muộn mất.”
Nói vậy, hôm nay cô chỉ có thể ngồi chiếc xe này đi thôi à?
An Diệc Diệp bất đắc dĩ lên xe.
“Quản gia, hôm nay ông thật sự muốn đưa tôi vào trong sao? Thật ra ông dừng ở bên ngoài, cách trường học một hai con đường gì đó cũng được mà.”
Quản gia trả lời kín kẽ không lọt một giọt nước.
“Đây là căn dặn của ngài ấy.”
Tám rưỡi sáng, một chiếc xe cổ màu lam nhạt chậm rãi di chuyển qua cổng trường với kiểu dáng phục cổ, thiết kế bắt mắt đã lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Đây là một căn nhà siêu cao cấp đang chạy nhanh ở trên đường đấy.
Chiếc xe vẫn chạy về phía trước, đến mãi cửa phòng học kinh doanh mới dừng lại.
Quản gia xuống xe trước, mở cửa với động tác đầy tao nhã.
“Cô Tiêu , buổi chiều tôi sẽ tới đón cô cũng vào giờ ấy.”
“Ừ.”
An Diệc Diệp vừa bước xuống xe đã cảm nhận được ánh mắt còn nóng bỏng hơn trước gấp mấy lần.
Cô vội vàng trả lời quản gia một tiếng, sau đó liền lo cúi đầu, trốn vào trong phòng học.
Cô không để ý tới ánh mắt của những người khác, đi thẳng đến chỗ ngồi của mình.
Mấy người hôm qua hẹn cô đi xem hòa nhạc vừa nhìn thấy cô đã đi tới.
“Nhĩ Giai , cậu thật sự không đi xem hòa nhạc sao?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Tôi thật sự không có thời gian.”
Đối phương lại không hề chú ý, đi qua thân mật ôm lấy tay của cô.
“Cậu không đi cũng không sao, cậu giúp chúng tôi xin vé của Mai Ấn Cầm đi, chúng tôi tự qua đó là được.”
An Diệc Diệp nhíu mày, cảm giác không quen với hành động thân mật của cô ta.
“Nhưng tôi đã rất lâu không liên lạc với Ấn Cầm rồi, tôi cũng không muốn làm phiền anh ấy.”
Mấy người nhìn nhau, tròng mắt xoay chuyển.
“Cậu đừng có nói đùa nữa, Nhĩ Giai . Chỉ cần một câu nói của cậu, anh ấy chắc chắn sẽ bằng lòng, chúng tôi đều là fan ca nhạc của anh ấy, muốn đi ủng hộ cho anh ấy thôi.”
“Thật sự không được đâu…”
Mấy người thấy An Diệc Diệp hoàn toàn không dao động thì thay đổi sắc mặt, đứng lên.
“Tôi biết rồi, có phải cậu cho rằng chúng tôi không có tiền mua vé đúng không? Như vậy đi, cậu đưa vé cho chúng tôi, chúng tôi trả tiền cho cậu, thế nào?”
“Không phải, tôi thật sự không giúp được các cô chuyện này đâu.”
Nhưng đối phương căn bản không nghe lọt tai lời giải thích của An Diệc Diệp .
“Vậy là cô không muốn giúp chứ gì? Cô có gì đặc biệt hơn người chứ? Chúng tôi nhờ cậy cô suốt hai ngày mà ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy cô cũng không giúp.”
“Thật vô nghĩa, tôi nói này Tiêu Nhĩ Giai , có phải cô căn bản không không quen biết Mai Ấn Cầm , chỉ muốn đùa giỡn chúng tôi đúng không?”