BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 75


Đuôi mắt phải của cậu bé có một cái nốt ruồi, tươi cười dịu dàng. Dáng vẻ cô bé có mấy phần tương tự với An Diệc Diệp .


Một tiếng động lớn vang lên, tiếng sấm vang vọng phía chân trời.


Không được mấy phút, bầu trời đã bị mây đen che kín, từng giọt mưa rơi xuống như trút nước.


An Diệc Diệp đứng ở trạm chờ xe bus, nước mưa từ trên nóc chảy xuống từng dòng.


Trời tối rất nhanh, cơn mưa to vừa trút xuống thì đèn đường lại sáng lên.


Nước mưa như một chiếc khăn che kín cả thành phố, có một cô gái trẻ xinh đẹp bi thương.


Đã càng lúc càng muộn nhưng trời vẫn mưa không ngừng.


Điện thoại của cô đã mất từ lâu, sau khi đến Nhà họ Khúc vẫn chưa mua cái mới, bây giờ căn bản không có cách nào liên hệ với Khúc Chấn Sơ và quản gia.


Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen từ phía xa đi tới, chậm rãi dừng lại ở trước trạm xe buýt.


Bây giờ đang là giờ tan tầm, mưa rất to.


Có không ít người dừng ở trạm xe buýt chờ mưa tạnh.


Cho dù là trong bóng đêm, chiếc xe màu đen này cũng khó giấu được vẻ hào nhoáng của nó, lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.


An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn, cảm thấy chiếc xe này hơi quen mắt.


Trước đây cô hình như đã nhìn thấy kiểu xe tương tự xuất hiện ở nhà họ Khúc .


Màn mưa dầy dặc, trong nhà Khúc Chấn Sơ có rất nhiều xe.


Trong ấn tượng của cô, gần như chưa từng thấy lặp lại.


An Diệc Diệp nhìn qua, cô không chắc sẽ trùng hợp gặp được Khúc Chấn Sơ ở nơi thế này nên dời mắt đi.


Mọi người xung quanh khẽ bàn tán về chiếc xe hơi sang trọng trong đêm tối này.


“Đây là chiếc xe Bingley mới ra thời gian trước đúng không?”


“Đúng, đúng, đúng, tôi đã bảo sao lại đẹp như vậy, lần trước tôi xem ở trên mạng thấy giá hơn mười lăm tỷ đấy!”


“Ôi! Mau nhìn mau nhìn kia! Có người xuống xe! Wow…”


“Thật là đẹp trai…”


“Đi tới! Đi tới rồi! Ôi trời ơi! Không biết có phải tới vì tôi không?”


An Diệc Diệp nghe mấy người bên cạnh khẽ hét lên chói tai thì tức giận nhìn qua.


Một người đàn ông với dáng người cao ráo, gương mặt đẹp trai đang đi về phía bên này. Anh không mang ô, những giọt mưa rơi vào trên bộ comple màu đen, phản chiếu ánh đèn.


Cảnh tượng đẹp như trong bức tranh lại vì gương mặt hung dữ của người đàn ông mà giảm đi rất nhiều, còn lộ ra sát khí.


Anh đi về phía An Diệc Diệp, ánh mắt lạnh lùng tập trung ở trên người cô.


Điều đó làm An Diệc Diệp tự nhiên có kích động muốn quay đầu bỏ chạy.


“Cô bị ngu à?”


Một tiếng quát nóng nảy giống như tiếng sấm vang lên làm cho mọi người xung quanh lập tức im bắt.


Chỉ còn có tiếng mưa rơi tí tách.


An Diệc Diệp còn chưa kịp phản ứng, không biết nên vui mừng vì không phải đội mưa đi về, hay lo lắng mình “trốn nhà bỏ đi” bị bắt tại trận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi