BẢO BẢO PHÚC HẮC: BABA MAU THEO ĐUỔI MẸ!


Chỉ trong nháy mắt, một tuần đã trôi qua.

Diệp Noãn tất bật với công việc thường ngày đến sức đầu mẻ trán.

Trời quả không phụ lòng người, sự cố gắng của cô cũng đã được đền đáp xứng đáng.

Diệp Noãn đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc ở tập đoàn quốc tế MR.

Năng lực của cô đã khiến mọi người trong công ty không khỏi thán phục.

Tiêu Thanh thấy cô có thể một mình chống đỡ, cũng rất vui vẻ, yên tâm nghỉ việc dưỡng thai.

Ngay cả bốn người phụ nữ trong phòng thư ký lớn tuổi hơn cô cũng trở nên kính nể.

Điều duy nhất khiến Diệp Noãn không hài lòng là ngày nào cũng phải đối mặt với vẻ mặt yêu nghiệt của Tư Cảnh Vực, quả thật là một cực hình đối với cô.


Sáng ra còn ôm hôn trìu mến cục cưng bảo bối của mình, đảo mắt một cái đã nhìn thấy "một cục cưng bảo bối" lớn hơn trong công ty, cô phải đề cao cảnh giác để không bay tới chỗ Tư Cảnh Vực.

Có một điều cô phải chấp nhận, hai cha con này giống hệt nhau, chỉ khác Tiểu Sở An của cô là một phiên bản thu nhỏ, còn Tư Cảnh Vực chính là phiên bản to hơn.

Điện thoại bàn lại reo lên, Diệp Noãn không cần nhấc máy cũng biết là ai.

Kể từ khi tiếp nhận chức thư ký này, cô đã tiếp nhận hơn hai mươi cuộc gọi từ các chị em phụ nữ, ai ai cũng muốn hẹn hò với Tư Cảnh Vực, còn hắn thì đẩy hết mấy chuyện này cho cô gánh vác, thật đáng khinh thường.

"Văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn MR xin nghe!"
Loa điện thoại vang lên một giọng nói khả ái:
"Cô là thư ký của Cảnh Vực à, không biết anh ấy có bận không, tôi là Mộc Tuyết, muốn tìm anh ấy một lúc!"
Chật! Cảnh Vực? Gọi thân mật như vậy? Trong mấy chục cuộc gọi mà cô nhận được từ các chị em phụ nữ, chẳng có mấy người dám gọi thẳng tên Tư Cảnh Vực ra thế này.

Hình như giọng nữ này có chút quen quen.

Diệp Noãn tinh ý nhận ra cô gái này đã mấy lần gọi đến tìm Tư Cảnh Vực, đều bị cô khéo léo từ chối, lần này vẫn muốn tìm?
"Thật ngại quá, Tư tổng đang làm việc bận, cô Mộc lần khác lại tìm nhé!"
Người phụ nữ bị Diệp Noãn từ chối hết lần này đến lần khác, hiện tại đã không còn giữ được giọng nhu hòa như trước, pha thêm vẻ tức giận:
"Lúc nào cũng bảo Cảnh Vực bận không cho tôi vào.

Cô có tình ý với anh ấy nên ghen ghét tôi đúng không?"
Diệp Noãn thản nhiên tựa vào thành ghế, thong thả trả lời:
"Cô Mộc, tôi chỉ nói sự thật.

Tư tổng đang làm việc với cô Cố trong phòng nghỉ, có thể phải mất một lúc nữa mới rảnh, cũng có thể là đến tối mới xong.

Cô Mộc muốn đợi cũng được, chỉ là tôi sợ cô không có kiên trì thôi!"
Nghe xong câu nói của cô, quả nhiên nhiên đầu dây bên kia im bặt đi, sau cùng là ngắt máy ngang không nói thêm lời nào.

Diệp Noãn rất hài lòng đặt điện thoại lại ngay ngắn trên bàn, không hề để ý người đứng ngoài cửa hiện tại đen hết cả mặt.


Tư Cảnh Vực lạnh lùng cất lời:
"Thư ký Diệp, tôi bảo cô ngăn cản bọn phụ nữ đó chứ không phải bảo cô gắn mác cho tôi cái danh lăng nhăng."
Diệp Noãn ngẩng mặt nhìn dáng vẻ tức giận của Tư Cảnh Vực, vẫn tỏ ra dửng dưng.

"Ai cũng biết Tư tổng có tài sát gái mà.

Tôi chỉ bồi thêm một câu để cô gái kia bỏ cuộc, đừng một mực đòi gặp anh nữa thôi."
Tư Cảnh Vực hôm nay thực sự bị cô chọc giận.

Nhếch môi cười lạnh, sau đó đến bàn làm việc của mình ôm một xấp tài liệu to đặt lên bàn cô.

"Đúng vậy, thư ký Diệp làm rất tốt nhiệm vụ của mình.

Vậy phiền cô xử lý đống này giúp tôi, tôi bận đi hẹn hò với phụ nữ rồi!"
Diệp Noãn ngây người nhìn hắn, không phải chứ? Cô nói hắn sát gái hắn liền đi sát gái, bỏ mặt cô tối mặt tối mũi với đống tài liệu này?
"Tư tổng, đang trong giờ làm việc, anh không nên đi như vậy!"
"Công ty này là của tôi, tôi muốn làm hay không muốn là cũng chẳng sao.

Còn cô lo làm tốt chuyện tôi giao, sau này dám cãi lại tôi lời nào, đừng nói là đống tài liệu, tôi còn có cách khác trừng trị cô tàn nhẫn hơn."
Ánh mắt hắn mang theo sự cảnh cáo nhìn cô, Diệp Noãn rất khó chịu nhưng chẳng dám hó hé một lời nào.


Điện thoại bàn bỗng reo lên, cô buồn bực bắt máy.

"Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn MR xin nghe!"
Chẳng biết người trong điện thoại nói gì làm Diệp Noãn hơi híp mắt lại, sau đó ngẩng đầu, che miệng hỏi nhỏ Tư Cảnh Vực:
"Tư tổng, cô Thanh bảo ngài hẹn cô ấy đến công ty chờ đi hẹn hò, có phải thật không?"
"Ừ!"
Tư Cảnh Vực lạnh nhạt đáp lại một tiếng.

Diệp Noãn đã nghe nói hắn là kẻ đào hoa, tuy nhiên đây là lần đầu tiên cô đối diện với chuyện hắn đi hẹn hò với người đẹp.

Chẳng biết sao trong lòng có chút khó chịu.

"Cô bảo cô ấy ở dưới chờ tôi, tôi xuống ngay!"
Diệp Noãn khẽ gật đầu, chuyển lại lời nói cho người phụ nữ trong điện thoại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi