BẢO BẢO PHÚC HẮC: BABA MAU THEO ĐUỔI MẸ!


Diệp Noãn nhắm mắt lại để tự trấn an bản thân mình, nhưng đôi mi vừa khép lại, trong tâm trí cô lại xuất hiện dáng vẻ bi thương của nam sinh vô tội, cùng với một mặt yếu đuối của Cố Nguyệt, cô không tài nào bình tĩnh nổi.
Bất đắc dĩ Diệp Noãn phải mở mắt ra, nhìn cảnh vật về đêm đang chạy băng qua tầm nhìn của mình.
Bỗng nhiên người đàn ông quay xe rẽ trái, Diệp Noãn sửng sốt, đây đâu phải con đường dẫn đến nhà của cô.
Diệp Noãn trừng mắt về phía Tư Cảnh Vực, khó chịu nói nặng lời với hắn:
"Tư Cảnh Vực, anh tính đưa tôi đi đâu vậy?
Lẽ nào những lời nói tức giận vừa rồi của cô đã động đến lòng tự trọng của hắn ta chăng?
Người đàn ông cong khoé môi, từ đầu đến cuối không liếc nhìn cô dù chỉ một cái, không lạnh cũng chả nhạt mà trả lời câu nghi vấn của cô.
“Bệnh viện”.
Diệp Noãn có chút ngờ vực, không hiểu tại sao hắn lại có ý định đưa cô đến bệnh viện, để làm gì chứ?
"Anh đưa tôi đến đó làm gì?"
"Kiểm tra xem em có bị người ta xâm phạm hay không!"

"Khỏi cần! Chuyện này có hay không tôi tự cảm nhận được.”
Bản thân cô đinh ninh chắc chắn rằng mình chưa từng quan hệ xác thịt với nam sinh viên kia.

Đã bảy năm qua cô chưa từng làm chuyện chăn gối đó, nếu như có làm lại sau một khoảng thời gian dài như vậy, trên người cô nhất định phải có dấu vết mờ ám cũng như cơ thể có chút khó chịu.
Đằng này toàn thân cô, từ đầu đến cuối chân vẫn lành lặng, ngoài đau sau gáy ra thì trên người cô không có bất kỳ dấu vết tổn thương nào.

Đã thể khi nam sinh kia bị đánh thức tỉnh, vội vã rời khỏi giường thì trên người cậu ta vẫn còn mặc quần lót da báo, không có dấu hiệu gì cho thấy hai người vừa trải qua một trận chiến đầy hoan lạc.
Diệp Noãn không muốn tốn thêm nhiều thời gian với người đàn ông, cô muốn nhanh chóng trở về nhà để nói lời xin lỗi với con trai mình, nào ngờ đâu tính kỷ luật của hắn ta quá cao.

Tư Cảnh Vực một mực khăng khăng ép cô bằng được đến bệnh viện.
Đến nơi, hắn nắm chặt lấy cổ tay Diệp Noãn, kéo cô đến khoa phụ khoa.

Cũng may chủ khoa là bạn học cũ của hắn, lại còn là nữ bác sĩ nổi tiếng cho nên việc kiểm tra tinh hoa ở niêm mạc cổ tử cung cho Diệp Noãn cũng sớm nhận được kết quả.
Cầm tờ giấy khám xét nghiệm trên tay, trong lòng Diệp Noãn vui sướng không nguôi.

Trên giấy thông báo Diệp Noãn vẫn còn trong sạch, đáy mắt của người đàn ông khẽ ánh lên chút dịu dàng.
...
Trong không gian yên lặng, dưới ánh đèn vàng thắp sáng một khoảng trống.

Thân ảnh cao ráo của Tư Cảnh Vực dần dần xuất hiện, trên tay cầm một đống văn kiện dầy cộp, khuôn mặt không một chút biểu cảm nào, sải bước chân đến bàn làm việc.
Người đàn ông lười biếng vứt đống văn kiện sang một bên, tiện tay kéo chiếc ghế tựa ra mà ngồi xuống, ánh mắt điềm tĩnh nhìn đăm chiêu vào màn hình máy tính.


Trên màn hình tua đi tua lại phân cảnh Diệp Noãn rời khỏi văn phòng làm việc, đến khi cô rẽ trái bước vào tầng hầm đỗ xe bỗng nhiên tất cả camera đều bị nhiễu sóng, lợi dụng góc chết của mấy camera còn lại, hung thủ nhanh chóng hành động, mang người đi không để lộ một vết tích nào trên hiện trường.
Tư Cảnh Vực cau mày, ngả tấm lưng mệt mỏi về phía sau dựa vào thành ghế, ngón tay day day hai bên thái dương.
Con mắt dần trở nên đanh thép, liếc mắt nhìn về những bức hình ướt át đạt ở bên cạnh, không kiềm chế được cơn phẫn nộ trong người, trực tiếp vò nát vài tấm hình.
Trên phong thư không hề để lại thông tin người gửi, cũng không có lấy một con dấu bưu điện.

Hắn nghi ngờ kẻ hãm hại Diệp Noãn đang luẩn quẩn gần đây, chỉ cần tinh ý tìm ra sẽ phát hiện được điểm bất thường.
Tư Cảnh Vực vạch ra trong đầu những đối tượng có khả năng gây thù chuốc oán với Diệp Noãn, sau cùng hắn cũng không thể tìm ra kẻ tình nghi nào khác ngoài vị hôn thê của hắn.
Người đàn ông ngẫm lại trong lòng, lúc này mới để ý đến tại sao Cố Nguyệt lại có mặt cùng với hắn ở khách sạn, đã thế Diệp Noãn không ngừng nói bóng nói gió về vụ này có liên quan đến Cố Nguyệt.
Tư Cảnh Vực trút một hơi thở nặng nề, tay đưa lên gác ở trên trán, cảm thấy bản thân mình thật vô dụng khi không đòi lại công bằng cho người phụ nữ mình thích.
Đồng hồ lúc này điểm đúng mười hai giờ đêm.

Ngoài trời bắt đầu nổi một trận gió lớn, trong phòng ánh sáng chiếu lên từng lọn tóc của người đàn ông.
Điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên phát sáng, Tư Cảnh Vực ngay lập tức chấp nhận cuộc điện thoại đó.
"Điều tra đến đâu rồi?"

Sau vài giây kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng của một người đàn ông khác.
"Tư tổng, đã tìm ra người đã dùng nước hoa đó, và vài sợi tóc còn bám trên áo của Diệp tiểu thư tôi đã tìm ra ADN của kẻ đó rồi."
Tư Cảnh Vực trầm mặc trong giây lát nghe đối phương tường trình lại quá trình điều tra, ngón tay trỏ không ngừng gõ trên tay vịn ghế tạo ra tiếng ồn.
"Đã bắt được hắn ta chưa?"
"Thưa ngài, đã bắt được rồi!"
"Rất tốt! Đưa hắn đến căn nhà hoang phía ngoại thành, nửa tiếng sau tôi sẽ đến đó."
Nói xong, Tư Cảnh Vực trực tiếp ngắt cuộc gọi.
Cũng may hắn ta là người tinh ý, phát hiện ra trên áo của Diệp Noãn có lưu loại mùi nước hoa dành cho nam giới, còn có thêm vài sợi tóc ngắn.

Lúc đấy não hắn chợt nhảy số, ngay lập tức lấy áo cùng với tóc mà hung thủ để lại đưa cho trợ thủ đắc lực của mình đem đi kiểm tra, xác nhận thân phận kẻ lạ mặt kia.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi