BẢO BẢO TRĂM TỶ MỜI MẸ KÝ NHẬN


Xem đi, quan tâm đến dễ dàng như vậy.

Lục Tế Tân cảm thấy, sự quan tâm chân chính, một tình yêu đích thực hẳn là không cần lý do, không pha trộn bất kỳ ý đồ nào, hoàn toàn xuất phát từ nội tâm.
Tình yêu có được từ sự cầu xin, từ việc sử dụng chiêu trò không phải là tình yêu đích thực.
Bởi vì có kỳ vọng với nhà họ Lục nên cô không dám có bất cứ ý đồ nào mà chỉ mong nhận được quan tâm đơn thuần một cách cẩn thận dè dặt.
Nhưng bây giờ...
Cô rũ mắt xuống, hàng lông mi dày cong lên che đi con ngươi, chỉ để lộ ra một chút ánh sáng lạnh u ám ở khe hở đuôi mắt,
Đấu trí thôi mà, Lục Tế Tân không phải không biết, nhưng mà cô khinh thường việc dùng đến nó mà thôi.
Để nhận được sự áy náy và thương hại của mọi người nhà họ Lục, cô có trăm ngàn cách, nhưng...
Cô sẽ không dùng!
Lục Tế Tân cô không cần người khác áy náy và thương hại, không cần phải thật lòng yêu thương, cô khinh thường nó.
Bộ dáng mất mát vừa rồi lập tức biến mất, nhanh đến mức như chưa từng xảy ra.
Lục Tế Tân khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng hờ hững.
Cô giơ tay đeo túi xách lên người, ánh mắt nhìn về phía ông cụ Lục: "Ông nội, bên phòng thí nghiệm có việc, cháu phải quay lại đó sớm.”
"Sao lại gấp gáp như vậy?" Ông cụ Lục chưa kịp nói chuyện thì bà Lục đã mở miệng, ánh mắt lo lắng nhìn quanh chỗ vết bầm tím trên người cô: "Con còn bị thương như vậy, nên đến bệnh viện bôi thuốc trước.”

Lục Tế Tân đảo mắt, cô khách sáo gật đầu với mẹ Lục tỏ ý cảm ơn, sau đó từ chối: "Không cần, chỉ là vết thương nhỏ.

Bên phòng thí nghiệm còn có việc gấp.”
"Có chuyện gì gấp đến vậy chứ, quan trong hơn thân thể con sao?" Bà Lục lo lắng đến sắp khóc, bà thật sự muốn tới gần Lục Tế Tân nhưng lại không dám, chỉ có thể đứng một chỗ gần cô.
"Chỉ là một phòng thí nghiệm cũ nát thôi mà, nếu như quá mệt mỏi thì đừng làm nữa.

Trước kia con chỉ có một mình nên phải dốc sức làm, bây giờ con đã có mẹ, có nhà họ Lục, con không cần đi làm vất vả như vậy."
Mẹ Lục thật sự lo lắng cho Lục Tế Tân, trong mắt bà, một cô gái cần gì phải vất vả như vậy, dù sao nhà họ Lục cũng không thiếu tiền, chỉ cần ăn mặc xinh đẹp, đi dạo phố uống trà là được rồi.
Lục Tế Tân không để ý tới mẹ Lục mà chỉ nói: "Tôi đi đây.” Ngay sau đó cô liền rời đi.
Bà Lục đứng ở đầu cầu thang, ngơ ngác nhìn cô rời đi, chờ đến khi người ra khỏi cửa, bà mới thở dài: "Đứa nhỏ này..." Thật quá cứng đầu.
Lục Nhã Tình đi lên ôm lấy cánh tay mẹ Lục và nhẹ nhàng an ủi.
Vẫn là Nhã Tình tri kỷ, mẹ Lục quay đầu mỉm cười với Lục Nhã Tình.
Chuyện khôi hài này chấm dứt, ông Lục dẫn Lục Thừa Viễn đến thư phòng để dạy dỗ một trận, còn những người khác thì trở về phòng.
Lục Nhã Tình làm bạn với mẹ Lục, khi nhớ lại bóng lưng kiên định rời đi của Lục Tế Tân, mẹ Lục không nhịn oán giận: "Con bé sao lại bướng bỉnh như vậy chứ?”
Lục Nhã Tình cẩn thận thông minh, cô ta biết mặc dù lúc này trong miệng mẹ Lục đang giận hờn Lục Tế Tân, nhưng trong lòng thực tế vẫn quan tâm cô.

Ở trước mặt mẹ Lục, thậm chí trước mặt những người khác ở nhà họ Lục, từ trước đến giờ Lục Nhã Tịnh không nói xấu Lục Tế Tân, cũng không nửa thật nửa giả quanh co lòng vòng nói đối phương không tốt, cho tới bây giờ Nhã Tình đều dịu dàng và hiểu ý người.
Cô ta căn bản không thèm dùng đến những chiêu trò giả vờ tỏ vẻ đáng thương, cố tình hãm hại nữ chính trong những bộ phim truyền hình tiểu thuyết.
Thứ mà Lục Nhã Tình muốn có chính là quyền lên tiếng ở nhà họ Lục, là sự khẳng định của anh cả Lục Thừa Kế, sự tin tưởng của ba Lục và sự ỷ lại vào cô ta của mẹ Lục.

Cô ta muốn có quyền lên tiếng, có thể một mình chống đỡ một phương, làm chủ gia đình, chứ không phải là con nhóc đáng thương trốn dưới cánh chim ba mẹ Lục chỉ biết khóc lóc cầu xin.
"Mẹ à." Lục Nhã Tình vỗ mu bàn tay mẹ Lục và an ủi bà: "Con biết là mẹ quan tâm chị nhưng mẹ cũng phải cho chị chút thời gian, để cho chị chậm rãi chấp nhận.”
"Mẹ biết, mẹ biết." Mẹ Lục gật đầu: "Mẹ không yêu cầu con bé lập tức chấp nhận mẹ, gần gũi với mẹ, mẹ chỉ quan tâm đến con bé thôi.

Con xem trên người con bé bị thương nghiêm trọng như vậy mà vẫn kiên trì trở về trường học, cái thí nghiệm cũ nát kia quan trọng đến như vậy à, còn quan trọng hơn thân thể của con bé ư?”
"Mẹ à, đối với mẹ mà nói, chuyện ở trường dĩ nhiên không quan trọng.

Nhưng chị mười mấy năm qua không có người nhà ở sau lưng, không có người làm chỗ dựa, chắc chắn là không có sức mạnh nên mới sợ giáo viên như vậy, muốn giải quyết mọi chuyện sớm nhất." Lục Nhã Tình kiên nhẫn an ủi.
Mẹ Lục gật đầu, nghe lời Lục Nhã Tình nói.
Mới vừa rồi là bà đã quá độc đoán rồi, Nhã Tình nói đúng, trước kia bởi vì không có chỗ dựa nên cô phải coi trọng việc học, như vậy mới có thể có một tương lai tươi sáng.

Sau khi hiểu được điều này, bà Lục suy nghĩ, gọi điện thoại cho thư ký, bảo ông kiểm tra số điện thoại của giáo viên hướng dẫn Lục Tế Tân.
Sau khi nhận được điện thoại của thư ký, bà Lục lập tức gọi đi.
Giáo viên hướng dẫn cô Lưu đã chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì nhận được một cuộc gọi lạ, lập tức nhíu mày: "Alo, xin chào, ai vậy?"
"Xin chào cô, tôi là mẹ của Lục Tế Tân."
Mẹ của Lục Tế Tân ư? Cô Lưu kinh ngạc, Lục Tế Tân không phải không có mẹ sao, chẳng lẽ là mẹ nuôi? Hơn nữa đã muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại đến, có phải Lục Tế Tân xảy ra chuyện gì không?
Nghĩ đến đây, cô Lưu lập tức trở nên căng thẳng, giọng có chút dồn dập: "Xin chào mẹ Lục, gọi tới muộn như vậy là có việc gì sao, Tế Tân đã xảy ra chuyện gì à?”
"Không có." Bà Lục lắc đầu: "Có một chuyện muốn làm phiền cô.”
Nghe Lục Tế Tân không sao, cô Lưu thở phào nhẹ nhõm, thân thể cứng ngắc cũng buông lỏng: "À, không có chuyện gì là tốt rồi.

Mẹ Lục có chuyện gì cứ nói thẳng là được.”
Bà Lục bày tỏ hy vọng cô Lưu đừng để Lục Tế Tân quá bận rộn, công việc trong phòng thí nghiệm cũng nên bớt đi.
Nghe xong, cô Lưu không nói gì, giống như ngây ngẩn cả người.
Bà Lục đợi nửa ngày cũng không thấy bên kia trả lời, vì vậy đã gọi mấy lần: "Alo, cô Lưu còn ở đó không? Tôi biết yêu cầu này có chút đột ngột, nhưng Tế Tân là con gái tôi vừa tìm về được, khi thấy con bé như vậy tôi rất đau lòng, không muốn con bé quá vất vả.

Sau này chúng tôi sẽ sắp xếp thật tốt cho tương lai của con bé, không cần con bé phải tự mình đi ra ngoài làm việc, chỉ cần yên tâm hưởng phúc là được rồi.”
"Bà, bà..." Cô Lưu kinh ngạc không biết nói cái gì, một lúc lâu sau mới hỏi một câu: "Bà hiểu rõ công việc thí nghiệm của Tế Tân sao?”
Chẳng phải chỉ là thí nghiệm thôi sao, bà còn cần phải hiểu rõ nữa à? Bà Lục cũng là người đã học đại học, trình độ học vấn không thấp, thí nghiệm trong đại học chẳng phải đều là như vậy sao, giáo viên hướng dẫn, sinh viên làm theo, nói trắng ra chính là trợ lý ghi chép số liệu nên ít đi một người cũng không sao cả.

Mặc dù nơi phòng thí nghiệm của Lục Tế Tân rất lợi hại, giáo viên ở đó cũng rất giỏi, nhưng kết quả cũng là của giáo viên, không liên quan gì đến cô.
Bà Lục không hy vọng con gái mình phải chịu khổ.
Bây giờ đã rất muộn rồi, bà cũng không muốn dài dòng với cô Lưu nữa nên nói thẳng: "Phiền cô giúp đỡ, đừng để cho Tế Tân quá vất vả."
Cô Lưu: "..."
Điện thoại đã cúp máy nửa ngày, cô ấy vẫn còn ngơ ngác.
Người yêu thầy Tăng tới gần, vươn hai ngón tay lắc lư trước mặt cô Lưu mới hoàn hồn.
"Sao vậy?" Thầy Tăng khó hiểu.
Cô Lưu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía ông ấy, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nói: "Quá kỳ diệu rồi, vừa rồi mẹ Lục Tế Tân gọi điện thoại cho em, bảo cho Lục Tế Tân ra khỏi phòng thí nghiệm.

Bà ấy có biết đó là thí nghiệm gì không? Lục Tế Tân là người phụ trách đoàn đội, ngay cả giáo viên còn phải phối hợp với em ấy.”
Ban đầu thầy Tăng không hiểu, mãi cho đến khi nghe cái tên Lục Tế Tân mới hiểu được: "Ý em là Lục Tế Tân, người đầu tiên trên thế giới tinh chế ra một chất nấm men đặc biệt, nhận được tiền khoa học của người trẻ quốc tế à?”
Cô Lưu gật đầu.
Thú vị nhỉ, đúng là kỳ diệu!
Lục Tế Tân vẫn luôn được nhà trường đánh giá cao, được ca ngợi là thiên tài có thể đoạt giải Nobel.
Mẹ cô lại chạy tới nói đã sắp xếp tương lai của cô à!
Lúc này, cô Lưu cũng không biết nên nói mẹ cô không biết gì cả hay là kiêu ngạo?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi