Lục Tế Tân từ phòng thí nghiệm đi ra, đã là 12 giờ đêm, liên tục thức đêm mấy ngày, cho dù tố chất thân thể của cô tốt cũng có chút không chịu nổi, đáy mắt nhợt nhạt, môi khô nứt, cả người giống như cọng rau khô bốc hơi nước.
Cũng may cô có nền tảng tốt, dáng người tiêu chuẩn của đại mỹ nữ, bằng không thật sự không chịu nổi không ngủ không nghỉ như vậy.
Buổi trưa, ông nội Lục gọi điện thoại cho cô, bảo cô rảnh thì trở về một chuyến.
Vốn đã suy nghĩ, hôm nay xong thí nghiệm sẽ liền trở về, nhưng lúc này thật sự đã quá muộn.
Quên đi, sáng mai về vậy.
Trên đường đi ra ngoài, gặp phải đàn anh hướng dẫn cao lớn.
Nhìn thấy Lục Tế Tân, đàn anh bước nhanh tới gần, hỏi cô: "Đàn em Lục, em là muốn đề tiền công bác*sao?”
*đề tiền công bác: một trong những phương thức học lên tiến sĩ
Lục Tế Tân gật đầu: "Vâng, em định như thế.
”
"Người hướng dẫn em là ai?" Nghe Lục Tế Tấn sắp đề tiền công bác, đàn anh có chút hâm mộ.
Đàn em Lục này từ khi nhập học tới nay, giống như bật chế độ hack, đánh tất cả thiên chi kiêu tử trước đó, đại học chính quy chỉ học hai năm, nghiên cứu sinh học hai năm, bây giờ mới 23 tuổi, đã sắp học lên tiến sĩ.
"Giáo sư Trương."
"Giáo sư Trương?" Đàn anh há to miệng: "Là giáo sư Trương Văn Dần sao?”
Lục Tế Tân gật đầu.
“Trời ạ, em thật lợi hại!” Đàn anh cảm thán, giáo sư Trương Văn Dần là nhân vật hàng đầu trong phương hướng nghiên cứu của bọn họ, bất kể là trong nước hay nước ngoài, sức ảnh hưởng rất sâu sắc.
Nghe nói giáo sư Trương rất ít khi mang theo sinh viên tiến sĩ, trừ phi là nhân tài vô cùng ưu tú.
Trở thành sinh viên của Giáo sư Trương là ước mơ của sinh viên bọn họ.
Đàn anh còn định hỏi một ít tin tức về giáo sư Trương, nhưng Lục Tế Tân đã nhìn thấy mẹ Lục đang chờ ở cổng trường.
Cô dừng bước, nói với đàn anh: "Đàn anh, có người đến đón em rồi, em đi trước.”
Nói xong, Lục Tế Tân lập tức bước nhanh hơn, đi về phía mẹ Lục.
Lúc này mẹ Lục đứng ở bên cạnh xe, nhìn cổng trường đến xuất thần, thấy Lục Tế Tân đi tới ôn nhu cười với bà: “Mẹ không ngờ Tế Tân lợi hại như vậy, đã là nghiên cứu sinh đại học rồi, mẹ nghe ông nội con nói, con thi đại học được 690 điểm.”
690 điểm là rất lợi hại sao?
Lục Tế Tân theo hướng mẹ Lục, tùy ý nhìn cửa lớn phía sau, thầm nghĩ, nếu mẹ Lục biết lần đầu tiên cô tham gia kỳ thi đại học, lấy thành tích 738 điểm vào trường y học Hiệp Hòa, có phải lại cảm thấy cô còn lợi hại hơn không?
Trên đường trở về, mẹ Lục nhắc tới Linda: "Tế Tân, con chưa từng tiếp xúc qua lễ nghi hào môn, sợ không hiểu những thứ này, vì để cho con thoải mái trong bữa tiệc tối, mẹ đã mời cho con một giáo viên lễ nghi, tên là Linda, cô ấy rất xuất sắc, là giáo viên ưu tú nhất trong nghề này.”
"Cám ơn mẹ." Giọng Lục Tế Tân nhẹ nhàng, vẻ mặt không có một chút kích động.
Không phải bởi vì không hiểu lễ nghi quý tộc mà cảm thấy xấu hổ, càng không bởi vì sắp bước vào xã hội thượng lưu mà cảm thấy hưng phấn, chính là bộ dáng bình tĩnh, tựa như đây chỉ là một chuyện tầm thường.
Thấy vậy, bà Lục rất ngạc nhiên.
Cho tới nay, bà đều cho rằng đứa con gái mất tích 18 năm này, sẽ có cuộc sống khốn khổ, ba bữa ăn không đủ, không được giáo dục tốt, càng không có khí chất tự nhiên phóng khoáng của tiểu thư khuê các.
Nhưng hôm nay, biểu hiện của Lục Tế Tân lại khiến bà vô cùng khϊếp sợ.
Đứa con gái này không chỉ xinh đẹp, còn rất thông minh, không có tài nguyên giáo dục xuất sắc vẫn có thể thi vào trường đại học hàng đầu trong nước.
Quan trọng hơn là, vô luận nói chuyện, hay là tác phong hành xử, đều ngay thẳng già dặn, hoàn toàn không thua khuê tú hào môn.
Chỉ riêng dáng vẻ không quan tâm hơn thua, cũng đã vượt xa mọi người.
Trở lại nhà họ Lục, Lục Tế Tân chỉ rửa mặt đơn giản rồi liền đi ngủ.
Thiếu ngủ nhiều đêm, bấy giờ phải bổ sung đầy đủ.
Một giấc ngủ này, ngủ thẳng đến trời sáng choang ngày hôm sau, gần trưa, Lục Tế Tân mới rời giường, rửa mặt đơn giản qua loa rồi đi xuống lầu.
"Cô chủ, cô muốn dùng gì, kiểu Tây hay kiểu Trung Quốc?" Bởi vì Lục Tế Tân chưa thức dậy, nên phòng bếp đã chuẩn bị sẵn thức ăn cho cô.
Ở nhà họ Lục, tố chất người hầu rất cao, đều là tiêu chuẩn năm sao, không giống như trong tiểu thuyết hay phim truyền hình lên cao giẫm thấp, có những ý đồ xấu xa.
Đều là đi làm kiếm tiền, ai quản cô là tiểu thư thật hay giả.
Nhiều nhất chỉ là thầm bàn tán vài câu.
"Có bánh bao không?" Lục Tế Tân đã quen ăn loại đồ đơn giản tiện lợi này, bởi vì học hành rất bận rộn, còn là cố vấn cho thương hiệu Nghiên Mị thuộc tập đoàn quốc tế Âu Lai, thời gian rất gấp gáp, ăn cơm cũng giống như đánh trận vậy.
Cô chuẩn bị lấy mấy cái bánh bao về, vừa ăn vừa xem tài liệu lịch sử.
Đầu bếp còn chưa đáp lời, Lục Nhã Tình đã từ cửa đi vào: "Chị.”
Cô ta cười với Lục Tế Tân.
Diện mạo Lục Nhã Tình không giống người nhà họ Lục, bộ dáng của cô ta giống mẹ đẻ Phùng Duyệt, là loại dáng vẻ trong sáng nhu nhược, là gương mặt mối tình đầu mà người đàn ông thích khi còn trẻ.
Lục Nhã Tình cũng không thích diện mạo của mình.
Nếu ở gia đình nhỏ, dáng vẻ này còn có chút tiện lợi, có thể gả cho gia đình phú quý.
Nhưng với tư cách là tiểu thư nhà họ Lục, thì có chút không phù hợp, không có khí thế, không có cao quý.
Nói cách khác, khuôn mặt không quá cao sang.
Vì vậy, cho tới nay, Lục Nhã Tình không đi theo phong cách nhu nhược, mà là đi theo con đường ôn nhu tri thức hiểu lễ nghĩa.
Phong cách như vậy, tuy rằng không đủ khí thế, nhưng là loại con dâu mà nhà giàu thích.
"Chị, còn chưa ăn điểm tâm sao?" Lục Nhã Tình bưng một đĩa bánh ngọt xinh đẹp đi ra: "Nếm thử điểm tâm em làm đi.”
Lục Nhã Tình lần này tới đây là định hòa giải với Lục Tế Tân, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng bị khó xử, bị lạnh nhạt, thậm chí bị nhục mạ.
Mặc kệ, Lục Tế Tân đối với cô ta như thế nào, cô ta cũng phải mau chóng hòa giải với cô.
Bởi vì, cậu cả Lục Thừa Kế sắp trở về rồi.
Lục Nhã Tình ở nhà họ Lục mười mấy năm, lấy lòng ba mẹ Lục, tình cảm chị em sâu đậm với Lục Thừa Viễn, nhưng duy chỉ lấy lòng Lục Thừa Kế là không được.
Lục Thừa Kế là cậu cả nhà họ Lục, năng lực cực giỏi, là người nối nghiệp do ông cụ Lục tự tay bồi dưỡng, hiện tại phần lớn chuyện làm ăn của nhà họ Lục đều đã giao cho anh ta.
Cổ phần trong tay Lục Thừa Kế là nhiều nhất, so với ông cụ Lục và ba Lục còn nhiều hơn.
Lục Nhã Tình cũng không tham lam, cô ta đối với gia sản nhà họ Lục không có quá nhiều tham vọng, chỉ là muốn lấy một phần cô ta xứng đáng có được.
Nhưng về cổ phần của bà Lục ở nhà họ Triệu, cô ta nhất định phải lấy được.
Bằng không, mấy năm nay cô ta làm nũng, toàn tâm toàn ý dỗ mẹ Lục, chẳng phải là uổng phí sao!
Nhưng cổ phần trong tay mẹ Lục ở nhà họ Triệu, chỉ có quyền chia hoa hồng, không có quyền chuyển nhượng, muốn mẹ Lục mang cổ phần nhà họ Triệu cho Lục Nhã Tình, nhất định phải được người nhà họ Triệu đồng ý.
Mà mấu chốt để nhà họ Triệu Triệu đồng ý, chính là ở trên người Lục Thừa Kế.
Bình thường, nhà họ Triệu sẽ không ngăn cản mẹ Lục, chỉ cần bà đừng đem cổ phần cho đối thủ cạnh tranh là được.
Nhưng nếu Lục Thừa Kế không đồng ý, nhà họ Triệu nhất định sẽ tôn trọng ý của Lục Thừa Kế.
Cho nên, Lục Nhã Tình nhất định phải lấy lòng Lục Thừa Kế, cho dù là lấy lòng không được, cũng không thể để cho anh ta đối với mình sinh ra chán ghét..