BẢO BẢO TRĂM TỶ MỜI MẸ KÝ NHẬN


Gọi mấy cuộc điện thoại cũng không gọi được, Lục Tế Tân từ bỏ nằm trên ghế sofa đọc sách.
Hiếm khi có lúc rảnh rỗi, không cần bận rộn làm thí nghiệm cũng không cần phải xã giao, Lục Tế Tân lấy một quyển tiểu thuyết ra chăm chú đọc.
Đã rất lâu cô không đọc sách, bình thường chỉ xem tài liệu lịch sử, cảm thấy trong đầu toàn luận văn và tài liệu, không hề có hơi thở nghệ thuật.

Phải biết rằng vào thời cấp hai cô cũng từng viết mấy quyển sách.
Cô đọc rất nhanh, gần như đọc qua sẽ nhớ, chưa đến một giờ đã xong một quyển, sau đó đứng lên duỗi lưng một cái, thấy sắc trời không còn sớm nên chuẩn bị ăn bữa tối.
Trong lòng đang nghĩ nên ăn gì, Lục Nhã Tình đã gọi đến.
"Chị Tế Tân, chị còn bận không, đến chỗ em ăn gì đi, có anh Tu Minh ở đây nữa.

Em chuẩn bị rất nhiều rượu vang, đêm nay chúng ta cùng uống rượu."
Đúng lúc Lục Tế Tân hơi đói nên gật đầu nói: "Ừm, một lát tôi sẽ đi qua."
Cô vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó đến phòng của Lục Nhã Tình.
Bọn họ đều đặt phòng VIP, mỗi căn phòng đều có phòng ăn, phòng khách, có thể dùng bữa cũng như tiếp khách.
Khi Lục Tế Tân đi tới, Lục Nhã Tình đã thay quần áo màu trắng, cô ta mặc váy liền quần đơn giản.

Cố Tu Minh cũng thay quần áo, trước đó anh ta mặc âu phục, bây giờ mặc trang phục thoải mái.
Khi nhìn thấy Lục Tế Tân, Lục Nhã Tình liếc nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, phát hiện cô vẫn mặc bộ quần áo khi nãy.
Khóe miệng cô ta cong lên, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường.

Lục Nhã Tình tỏ vẻ quan tâm, dịu dàng hỏi thăm: "Sao chị vẫn mặc bộ quần áo trước vậy, đầy bụi bặm lại không thoải mái, không bằng thay bộ khác đi.

Bên em có mấy bộ chưa mặc, hi vọng chị không ghét bỏ."
Dáng vẻ khéo léo hiểu lòng người này như quý tộc cao quý nhìn thấy cô gái nông thôn không hiểu lễ nghĩa.
Sau đó hạ thấp vị thế chỉ dẫn lễ nghi cho đối phương.
Lục Tế Tân dừng lại, ngước mắt nhìn Lục Nhã Tình, ánh mắt hơi lóe sáng, dường như cảm thấy hơi buồn cười.
"Không cần." Cô lạnh lùng từ chối.
Lục Nhã Tình chống cằm ngồi ở bàn ăn, dáng vẻ tao nhã: "Em hiểu chị, có lẽ trước kia chị không có thói quen này, nhưng nhà họ Lục thì khác.

Nhà họ Lục là nhà quyền quý, phải làm theo quy củ, trường hợp nào mặc quần áo gì đều có quy tắc.

Không thể mặc lung tung được, như vậy sẽ bị người khác chê cười."
Cô ta nói đến đây liền nhìn Cố Tu Minh, tỏ vẻ quan tâm nói: "Anh Tu Minh đừng ghét bỏ chị Tế Tân, chị ấy không hiểu những thứ này mà thôi, em sẽ từ từ dạy chị ấy, đảm bảo trả cho anh một người vợ quyền quý tao nhã."
Lục Nhã Tình nói về quần áo xong lại bắt bẻ lễ nghi dùng cơm của Lục Tế Tân, nói cô dùng nĩa không đúng cách.
Lúc nói những thứ này, cô ta vẫn nói nhỏ nhẹ giống như đang suy nghĩ cho Lục Tế Tân.
May mà Lục Tế Tân có nội tâm mạnh mẽ, nếu đổi thành người khác bị bắt bẻ như thế thì có lẽ nội tâm đã mất cân bằng, cảm thấy vừa tự ti vừa sợ hãi.
Đây là tính cách bình thường của con người, nhìn thấy người có giai cấp cao hơn mình, nhìn thấy bọn họ ưu nhã lễ nghi, trang sức lộng lẫy, quần áo quý giá thì sẽ trở nên tự ti mặc cảm.
Lục Nhã Tình muốn dùng cách này để sỉ nhục Lục Tế Tân, khiến cô cảm thấy tự ti, càng làm cho Cố Tu Minh nhìn thấy khoảng cách chênh lệch giữa hai người.

Sau khi bắt bẻ lễ nghi dùng cơm, Lục Nhã Tình lại bắt đầu nói đến rượu vang, liên quan đến lịch sử rượu vang, cảm giác và phân biệt, giọng nói êm tai như thuộc trong lòng bàn tay.
Những bình rượu hơn ngàn tệ, hàng chục tệ, thậm chí hơn mấy trăm ngàn tệ mà cô ta nói chỉ như chai rượu bình thường, miễn cưỡng có thể uống được mà thôi.
Dáng vẻ vô cùng cao quý.
Sau khi cô ta nói xong vẫn không quên hỏi Lục Tế Tân: "Chị Tế Tân thích uống rượu gì?"
Trong khoảng thời gian Lục Nhã Tình lảm nhảm, Lục Tế Tân đã ăn một chén canh, ăn xong một miếng bò bít tết, trong bụng no căng.
Cô chỉ xem những lời nói của Lục Nhã Tình như gió thổi qua tai, không để ý nghe.
Cô đến đây để ăn nên chỉ tập trung ăn.
Lúc này lại nghe Lục Nhã Tình chỉ mặt đặt câu hỏi.
Lục Tế Tân lau khóe miệng, trêu tức nói: "Tôi không uống rượu."
"Không uống ư?" Lục Nhã Tình cười khẽ: "Chị Tế Tân, sau này ra ngoài không được nói thế.

Chúng ta là người quyền quý, nhất định phải hiểu biết về rượu, biết chị uống là rượu gì không? Là rượu vang Chateau Petrus, rượu nho quý thứ hai thế giới."
Cô ta rũ mắt che miệng: "Chị nói không uống rượu sẽ bị người khác cười đấy."
"Cười à?" Lục Tế Tân chớp mắt, không còn kiên nhẫn nhìn thẳng vào cô ta: "Chẳng phải cô đang cười nhạo tôi sao?"
Lục Nhã Tình giật mình, không ngờ Lục Tế Tân lại thẳng thắn như thế.
Lục Tế Tân cầm ly rượu vang lắc lư một cái, vẻ mặt lạnh lùng: "Chỉ là một ly rượu mà thôi, hiểu thì sao, không hiểu thì sao?"
Sau đó lạnh lùng cười lên: "Tác phong quyền quý của cô chính là dùng thứ tôi không biết để chế giễu tôi à?"

Lục Nhã Tình nhìn Cố Tu Minh, vẻ mặt trở nên tái nhợt, vội vàng phủ nhận: "Em, em không có..."
Lục Tế Tân cắt ngang lời cô ta: "Vì tôi không thay quần áo, không biết về rượu vang nên cô mỉa mai khinh thường, tôi không hề chế giễu cô.

Cô biết Louis Pasteur không? Biết công thức phân tử của Penicillin không? Cô biết nguyên lý mấu chốt kích hoạt hệ thống miễn dịch không? Không biết à, cô nhìn xem, tôi cũng không hề chế giễu cô không có học thức."
Không có học thức ư?
Vẻ mặt của Lục Nhã Tình bỗng trở nên nhăn nhó.
Sau khi nói xong, Lục Tế Tân đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lục Nhã Tình với ánh mắt bình tĩnh: "Tôi ăn xong rồi, hai người từ từ dùng đi."
Cô vừa đi đến cửa, mới để tay lên chốt cửa, sau lưng đã vang lên giọng nói căng thẳng của Lục Nhã Tình: "Chị Tế Tân, chị hiểu lầm rồi."
Lục Nhã Tình khóc lóc, dáng vẻ như hoa lê dính hạt mưa, giống như chịu ấm ức: "Em không có ý đó, em chỉ muốn tốt cho chị thôi, em thật sự muốn dạy chị mà! Em nói thật, vạch sai lầm của người khác sẽ làm đối phương xấu hổ, không thích.

Em cũng biết chị hiểu lầm em, nhưng em vẫn phải làm thế, vì em muốn tốt cho chị.

Nếu để chị phạm sai lầm bị người khác chế giễu thì không bằng để em nói trước."
Cô ta đứng lên đưa tay lau nước mắt, giọng nói mạnh mẽ: "Em biết chị chán ghét em, không thích em, cho dù em làm gì thì chị cũng cảm thấy có ý khác.

Em không cần chị chấp nhận em, chỉ xin chị đừng làm loạn, có thể nghiêm túc học lễ nghi.

Nếu không thì đến lúc phạm sai lầm, người bị bêu xấu cũng là người họ Lục, càng làm cho anh Tu Minh xấu hổ!"
Lục Tế Tân nghe thấy vậy liền quay đầu liếc mắt nhìn cô ta.
Thầm nghĩ đúng là có bản lĩnh ngang ngược đổi trắng thay đen.
Cô không để ý đến Lục Nhã Tình, đi đến bên cạnh Cố Tu Minh hỏi: "Muốn rời đi với tôi không?"

Cố Tu Minh kinh ngạc, không biết sao lại kéo anh ta vào.
Anh ta chỉ ngước mắt nhìn thấy người mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp rực rỡ trước mắt.
Lục Tế Tân ở trước mặt anh ta hoàn toàn khác với ngày xưa, không có vẻ lạnh nhạt, không hề hùng hổ dọa người mà có sự quyến rũ khó nắm bắt.
Khiến cho người ta vô thức say đắm vào trong đó.
Không biết vì sao khi đối mặt với ánh mắt như vậy, Cố Tu Minh không thể tự điều khiển bản thân, vô thức đi theo cô.
Đến khi ra cửa đi đến hành lang mới lấy lại tinh thần.
Xảy ra chuyện gì vậy? Sao mình lại theo cô ấy?
"Vì sao lại gọi tôi ra?" Anh ta nhìn Lục Tế Tân.
Lục Tế Tân dựa vào hành lang, cong một chân lên, dáng vẻ tùy ý nhưng lại đẹp mắt.
"Anh nói xem?" Cô hỏi lại.
Cố Tu Minh đang cảm thấy khó hiểu đã nghe cô nói: "Nghe Lục Nhã Tình đàn piano, nghe cô ta khoe khoang lịch sử rượu vang, còn lời nói già mồm của cô ta, anh không cảm thấy nhàm chán à?"
Cô nói đến đây, bỗng nhiên ngước mắt nhìn Cố Tu Minh: "Tri thức mà chúng ta học được sẽ thấm vào xương cốt, trở thành trình độ tu dưỡng chứ không phải giống cô ta, trở thành công cụ khoe khoang."
Lục Tế Tân không thích phản kích chuyện nhỏ không đáng, cũng chán ghét cô ta nói nhảm.
Người khác đã chọc cô, vậy cô sẽ lấy đi thứ họ quan tâm nhất.
Chẳng phải Lục Nhã Tình quan tâm Cố Tu Minh nhất à? Vậy thì lấy anh ta đi!
Lục Tế Tân chớp mắt, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Đôi mắt của cô quá đẹp dường như ẩn chứa ánh sao trời, Cố Tu Minh hoàn toàn bị mê hoặc, một lúc lâu sau mới gật đầu: "Cô nói đúng."
Sau đó nghĩ lại khi nãy, đột nhiên cảm thấy sự khoe khoang của Lục Nhã Tình rất thô tục.
Cố Tu Minh vô thức nhíu mày, trong lòng cảm thấy không thích..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi