BẢO BỐI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Thải Nghiên cũng nhớ không quên, nhưng cô cũng không sợ, quét mắt liếc qua một cái, tựa như không thấy.

“Thải Nghiên đến đây.” Mục lão gia gọi.

“Ông!” Thải Nghiên ngọt ngào đi tới, “Ông đi câu cá?”

“Đúng vậy! Con có em gái thật tốt, yên lặng quyết tâm theo ông già này đi câu cá, không giống con bé kia—“ Ông liếc nhìn Thiên Tuyết, “Câu được một lát lại dốc sức đi bắt bướm!”

Thiên Tuyết quẹt miệng nói: “Dù sao ông cũng thích Uyển Tình! Con làm gì ông cũng thấy không tốt!”

Thải Nghiên nhìn cô và hai người kia, trong lòng nổi lên ý hận, tươi cười sáng lạng nói với Uyển Tình: “Uyển Tình, cảm ơn em đi chơi cùng ông.”

Uyển Tình nhìn cô, ánh mắt nhíu lại, không để ý cô, nhưng trong lòng không tránh khỏi buồn bực. Mình đi cùng ông chũng không phải do cô nhờ vã, việc gì cô phải cảm ơn? Uyển tình muốn hung hăng mắng cô vài câu, nhưng mắng ở đây sẽ làm mất mặt mình!

Mắng cũng không được, không mắng cũng không được, Uyển Tình cắn răng, trong lòng thật không thoải mái.

Mục lão gia liếc mắt liền nhìn ra các cô ngầm đấu, Thải Nghiên cố ý khi dễ cô, còn nói giống như Uyển Tình đi với ông là do cô nhờ cậy, nhưng lão nhân gia ông làm sao lại không biết ai thật tình với ông, ai giả ý? Ngược lại là Uyển Tình có tính tình trầm tĩnh, khi thì yếu đuối bất lực, nhưng cũng có lúc thật biết rõ đạo lý!

Mục lão gia muốn nói chuyện với Thiên Dương, đổi đối tượng kết hôn. Dù sao cũng là chuyện cả đời, Thải Nghiên thật không xứng!

Thải Nghiên không biết, nội trong vài phút giây ngắn ngủi, mình lại là đối tượng làm Mục lão gia ấn tượng, suy nghĩ việc lớn như vậy. Cô vẫn còn cao hứng, cầm một hộp nhỏ tinh xảo trong vali đưa cho Thiên Tuyết: “Thiên Tuyết, sinh nhật vui vẻ!”

Thiên Tuyết nhận lấy, cười nhạt nói: “Cảm ơn, em đi lên thay quần áo trước. Uyển Tình cậu cũng đi đi! Chị dâu, phiền chị ở đây cùng với ông.”

Thải Nghiên gật đầu: “Được.”

Thiên Tuyết dẫn theo Uyển Tình chạy lên lầu, Thải Ngiên đang muốn nói chuyện cùng Mục lão gia, Mục lão gia lại nói: “ Con đợi chút, ông cũng đi thay quần áo.”

Thải Nghiên cười cứng đờ, gật đầu: “Vâng, con ở chỗ này chờ ông.”

Thiên Tuyết đi vào phòng, cầm món đồ Thải Nghiên tặng ném lên giường, liền lấy quần áo ra thay.

Uyển Tình cũng thay váy dài mểm mại, vuốt vuốt tóc, nói: “Tớ đã lâu không cắt tóc.”

Thiên Tuyết lập tức nói: “Mình đang định cắt kiểu tóc mới đi học đại học, lần sau chúng ta cùng đi nhìn xem sao!”

Uyển Tình cầm lấy tóc của mình: “Nhiều năm như vậy, cắt đi rất tiếc, cho dù là uống hay duỗi, cũng sẽ làm hư tóc.”

“Vậy cậu đừng làm!” Thiên Tuyết bất mãn liếc cô, “Dù sao mình cũng muốn đi thử xem! Mình nghĩ tỉa thử tóc, cũng muốn thay đổi kiểu tóc, uốn lọn to cũng được….” Uyển Tình nói: “Cậu trực tiếp mua tóc giả luôn di!”

Thiên Tuyết vỗ đùi: “Cậu nói đúng nha! Liền mua tóc giả đi!”

“Mở ra không?” Uyển Tình cột chặc tóc, nhìn thoáng qua món quà của Thải Nghiên.

Thiên Tuyết vừa thấy, quỳ gối ở mép giường lấy món quà mở ra: “”Không biết cô ta tặng gì?”

Uyển tình cũng hiếu kì, liền đi đến gần nhìn.

Thuện Tuyết mở ra, là túi LV, nhìn thấy liền ghét bỏ: “Cái quái gì vậy!”

Uyển Tình chắc lưỡi: “Này cậu không vừa lòng? Vậy tớ mua cho cậu tiểu thuyết ngôn tình…..”

“Vậy thì không giống!” Thiên Tuyết nói, “Anh tớ cho cô ta thẻ tín dụng, khẳng định là cô ta lấy nó để trả tiền! Cậu mua tiểu thuyết, đối với gia đình tớ không phải của quý, nhưng riêng đối với tớ thì có giá trị! Hơn nữa là tiền của cậu tự mua, lại không tốn tiền của anh tớ một đồng! Hơn nữa, cậu khó được nghỉ hè này vừa mới bắt đầu xem tiểu thuyết ngôn tình, còn biết giải thích ngôn ngữ của tác gia, lựa chọn cẩn thận lầu mưa tình* cho mình! Hơn nữa đến hỏi nơi nơi trên mạng, bảy phương tám hướng, ngàn dặm xa xôi từ Đài Loan mua nguyên bản cho mình...... Mình cảm tạ cậu chết mất! Mình một cái móc di động đổi đồ tốt như vậy, đáng giá!"

• Lầu mưa tình (楼雨晴) là một bộ tiểu thuyết nhiều tập

Uyển Tình cười: “Cậu không chê là tốt rồi.”

“Yên tâm! Mình sẽ trân trọng cả đời!” Thiên Tuyết lôi kéo cô chạy xuống lầu, Mục lão gia còn chưa có xuống, liền hỏi Thải Nghiên: “Ông đâu?”

Thài Nghiên nói: “Lên lầu thay quần áo.”

“Vậy em đi xem.” Thiên Tuyết kêu Uyển Tình ngồi ở đây trước, mình lại đi lên.

Uyển Tình liếc nhìn Thải Nghiên, một mặt ngồi xuống sô pha.

Thải Nghiên nắm tay lại, hừ nói: “Da mặt cô cũng thật dày, nhiều lần chạy đến Mục gia như vậy.”

“Tôi và Thiên Tuyết là bạn học.” Uyển Tình liếc nhìn cô môt cái, âm thanh lạnh run.

“Phải không?” Thải Nghiên cười lạnh, “Nếu cô không phải em gái tôi, ông sẽ đối xử tốt với cô vậy sao?”

Uyển tình cứng lại, biết cô là đang nói sự thật, nhưng vẫn không chịu thua nói: “Đừng cho là trên mặt mình có dát vàng!”

“Cô….”Thải Nghiên đang muốn tức giận, nghe thấy tiếng bước chân trên lầu truyền xuống, nén xuống tức giận, trên mặt bỗng thay đổi trong nháy mắt thay ngay mặt tươi cười, “Ông ~”

“Hai chị em đang nói chuyện gì?”

“Con hỏi thăm sức khỏe thân thể của dì.” Thải Nghiên cười nói, “Thân thể dì không tốt, năm trước vừa làm phẫu thuật.”

“Hả?” Mục lão gia nhìn Uyển Tình, “Mẹ con không có việc gì chứ?”

Uyển Tình lắc đầu: “Hiện tại rất khỏe mạnh, cám ơn ông quan tâm.”

Thiên Tuyết đột nhiên cười nói: “Không nghĩ tới chị dâu lại quan tâm đến mẹ của Uyển Tình, bên ngoài đều nói chị và bác Tiết không chấp nhận họ đấy!”

Sắc mặt Thải Nghiên thay đổi, nhìn cô mỉm cười: “Làm sao có thể? Chị và Uyển Tình nói gì đi nữa cũng là chị em.”

Thiên Tuyết gật đầu: “Như vậy em an tâm rồi.Tốt xấu gì chị cũng là chị dâu, Uyển Tình lại là bạn tốt nhất của em, nếu các người bất hòa, em ở giữa cũng thấy khó xử!”

Mục lão gia trừng cô một cái: “Đừng nói bừa! Nhìn hai chị em không phải tương thân tương ái hay sao?”

Uyển Tình đột nhiên cười rộ lên: “Đúng vậy, chị đối với tớ tốt lắm! Cô còn nói, Anh Thiên Thành không có đối tượng, chờ cô và anh rễ kết hôn, liền giới thiệu tớ cho Thiên Thành, về sau nữ chủ nhân đều là họ Đinh, liền tùy chúng ta làm chủ!”

Thiên Tuyết sửng sốt, vẻ mặt Mục lão gia có chút trầm xuống, Ngô Nhã từ phòng bếp đi lên nghe thấy cũng có chút phẫn nộ.

Thải Nghiên trong lòng run lên, nhìn Mục lão gia có chút nóng vội: “Ông…”

Mục lão gia thở mạnh ra một hơi, tránh tay cô đang đưa qua: “Ăn cơm, đi ăn cơm đi.”

Thải Nghiên thấy ông không cho mình vịn, trong lòng thấy có nguy cơ dâng lên, nhịn không được hung hăn quay đầu trừng Uyển Tình, hận không thể lột da cô ra, ăn thịt cô! Không nghĩ tới, con bé này lại có thể gian trá ngư vậy! Hiện tại người Mục gia sẽ nghĩ cô có dã tâm, vạn nhất từ hôn thì làm sao bây giờ?

Uyển Tình đắc ý liếc nhìn cô, đi đến phòng ăn, khi đi ngang qua cô, dừng lại một chút, đột nhiên nhào tới, lập tức ngã trên mặt đất.

Thải Nghiên hoảng sợ, không biết cô sao lại thế này, Thiên tuyết và Mục lão gia phía trước quay đầu, chỉ thấy Uyển Tình quỳ trên mặt đất.

“Cô—“ Thiên Tuyết mắt trừng lớn, vội vàng lại đỡ Uyễn Tình lên, vỗ váy của cô “Cậu không sao chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi