Thiên Tuyết cùng Uyển Tình đi vào biệt thự, thấy Mục Thiên Dương ngồi ở ghế sô pha ăn dưa
hấu. Sửng sốt một chút, hai người bước qua, Thiên Tuyết hỏi: " Trở về
sớm như vậy? Không đi gặp oanh oanh yến yến của anh?"
"Biết các em nghỉ, định dẫn các em ra ngoài ăn cơm."
"Đi nơi nào ăn?" Thiên Tuyết vội vàng ngồi vào bên người hắn, ôm cánh tay
hắn hỏi, "Cơm Tây sao? Cơm Tây rất phiền toái, đổi chổ đơn giản hơn đi,
ăn lẩu được không?"
"Ngươi là làm sao vậy? Không đi nhà hàng Tây
cho mát, lại thích ăn ở chổ đó để ‘sưởi ấm’?" Mục Thiên Dương buông vỏ
dưa hấu ra, đưa tay về phía Uyển Tình. Uyển Tình vội vàng để tay mình
vào tay hắn bị hắn kéo đến bên người mình.
Hắn ôm cô, ở trong mái tóc cô hít một chút. Thiên Tuyết nhíu mày: "Em còn ở trong này mà, các người sao không chú ý một chút?"
"Vừa mới đi nơi nào?" Mục Thiên Dương hỏi.
Thiên Tuyết cứng lại, đột nhiên không có khí thế, cầm dưa hấu lên. Uyển Tình
thấy cô như vậy, hẳn là là không muốn Mục Thiên Dương biết. Nhất thời
rối rắm, rốt cuộc nên nói thật hay không? Nói thật, sẽ thế nào? Cô thật
đúng là tò mò.
"Đi đến bên ngoài nhìn rồi đi vào." Uyển Tình nói, "Thiên Tuyết muốn bơi lội, chúng tôi đi đến bể bơi nhìn một chút."
"À...... Em hình như chưa có áo tắm, buổi tối nhân tiện mua vài món."
"Em cũng muốn." Thiên Tuyết nói, " Áo tắm của em không mang theo."
"Được rồi, đều mua." Mục Thiên Dương nói xong, lại hỏi Uyển Tình muốn ăn cái gì.
Thiên Tuyết lại không vui: "Anh sao không hỏi em?"
"Em cái gì chưa ăn qua?"
"Em......" Lời tuy nói như vậy, nhưng anh không quan tâm em mình, lại quan tâm ngoại nhân, có thể hay không hơi quá đáng?
Uyển Tình có chút vô lực mà nhíu mi dưới: "Tùy tiện đi, tôi không qua, cũng
không có cách nào khác cho ý kiến......" Kỳ thật, cô rất nhớ nhà.
Ngày hôm qua hắn không đáp ứng, hiện tại cũng không cho cô cơ hội mở
miệng, rõ ràng là không được.
Thiên Tuyết ăn dưa hấu đến một
nửa, nhớ tới người trong ga ra, nhớ tới mùa hè năm mười bốn tuổi, nói
với Mục Thiên Dương: "Anh, em muốn vương miện của cartier!"
"Em
lại nữa?" Mục Thiên Dương giận dữ. Vương miện kia khảm kim cương, cô
biết bao nhiêu tiền sao? Mua một cái đồng hồ còn chưa đủ, còn muốn vương miện! Hơn nữa, cô nhắc tới vương miện, Uyển Tình sẽ nói muốn về nhà.
Quả nhiên......
Uyển Tình nhìn hắn, sâu kín nói: "Tôi muốn về nhà."
Thiên Tuyết bị hắn rống một tiếng, rầu rĩ tựa vào ghế sô pha. Mục Thiên Dương day day trán, hỏi: "Em muốn vương miện làm gì?"
"Tháng sau sinh nhật em, em phải mang nó ở party!"
Uyển Tình ngồi thẳng người: "Lần trước không phân thắng bại sao, nếu anh mua cho cô, hôm nay anh phải cho tôi về nhà!" Rõ ràng là nghỉ phép, hắn lại nói cô nói mẹ mình là nghỉ hai ngày, cô nhất định phải tranh giành một
phen.
Mục Thiên Dương mặt bình tĩnh, không nói.
Uyển Tình vừa thấy, nghĩ đến hắn ý chí sắt đá tuyệt đối sẽ không đáp ứng, hốc mắt phút chốc đỏ lên, đưa tay kéo lấy ống tay áo của hắn, đáng thương hề hề rơi lệ: "Thiên Dương......"
Cô khóc, đang muốn quỳ xuống cầu xin hắn, hắn nhất thời mềm lòng, một phen giữ chặt cô lại: "Được rồi!"
Uyển Tình ngừng khóc, ánh mắt cũng không nháy mắt một chút, liền nhìn hắn như vậy.