BẢO BỐI PHONG CÁCH THÍCH TRÊU CHỌC THƯỢNG TƯỚNG


Nửa đêm hắn đưa cô đến bệnh viện,trong lúc chờ bác sĩ khám sức khoẻ cho cô thì hắn ngồi ở hàng ghế đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Âu Diệc Phong choàng tỉnh dậy thì phát hiện giờ đã là 6 giờ.

Hắn vội vã đứng dậy định đẩy cửa đi vào phòng bệnh của cô thì có một bàn tay nào đó chắn ngay trước cửa không cho hắn mở cửa đi vào.

-"Âu thiếu gia,trước khi cậu vào thăm bệnh nhân thì hãy để tôi nói cho cậu nghe về bệnh tình của cô ấy trước đã."Giọng nói từ phía sau lưng hắn vọng lại,hắn xoay người lại thì thấy một bác sĩ mặc áo trắng tươm tất đàng hoàng còn đeo thêm một chiếc kính nhìn có vẻ cũng đã trên 40 tuổi.-"Bệnh tình của cô Lâm Như nhìn thì có vẻ chỉ là ngất xỉu bình thường nhưng thật ra là về tinh thần thì có vẻ không được ổn cho lắm,không biết là đã trải qua việc gì khiến cô ấy ám ảnh gặp ác mộng trong lúc ngất đi."-"Ác mộng?"-"Đại khái là kiểu cô ấy cứ nói mơ mơ màng màng điều gì đấy rồi bất chợt lại khóc nấc lên giờ thì cô ấy chắc đang ngồi trên giường."-"Tôi biết rồi."-"Hãy an ủi và trò chuyện với cô ấy."-"Ừ!"Rồi hắn ta mở cửa "cạch" một tiếng.


Quả đúng như lời của bác sĩ của nói Lâm Như hiện giờ đang ngồi trên giường,gương mặt cô trắng bệch không có sức sống,đôi mắt vô hoinf nhìn về phía cửa sổ nhìn những ánh nắng đầu ngày chiếu rọi.Hắn chậm rãi từng bước từng bước đi đến phía giường bệnh ngồi cạnh gần cô,hắn cứ ngồi im thế một lúc lâu chẳng biết nên phải nói gì mãi lúc lâu sau mới lên tiếng.-"Này!"Cô vẫn không phản ứng gì cứ hướng mắt về phía cửa sổ hầu như chẳng nghe thấy tiếng gọi của Âu Diệc Phong.-"Cô định giả điếc thật à?"Vẫn là một bầu không khí im lặng.

Hắn xồng xộc đi thẳng đến trước mặt cô,hai tay đè mạnh vào bả vai cô.-"Lâm Như,nhìn tôi này!"Cô bây giờ cứ như pho tượng đất vẫn cứ ngồi yên bất động mặc cho người đối phương đang nói hay gọi mình.-"Có nghe thấy tôi nói không thế?"Hắn hét lớn vào mặt cô,cô vẫn cứ trơ trơ mặt ra thế không có động tĩnh gì.

Hắn là một kiểu người sống không bao giờ tình cảm nên lời nói lúc nào cũng nặng nề đầy sát khí,gần như từ lớn đến bé chẳng biết an ủi người khác là gì thì giờ phải biết nói câu gì để an ủi bây giờ.Âu Diệc Phong bất lức thu hai tay lại một tay xoa xoa trán dạo gần đây có quá là nhiều việc khiến hắn vô cùng đau đầu mệt mỏi vô cùng,mấy hôm nay chẳng có ngày nào ngủ đủ giấc.

Hắn gật gù ngồi xuống phía cạnh cô,ôn tồn nói:-"Thôi nào,đừng rầu rĩ nữa dù sao thì cũng không sao rồi nên là cứ tiếp tục cuộc sống bình thường tiếp tục làm những công việc hằng ngày cô đều làm đi giờ mà cô thế này thì cũng có làm mọi việc khá lên được đâu.

Đừng suy nghĩ về chuyện khi tối nữa được chứ?!"Hắn nói cứ làm như dễ lắm ấy có phải ngừng suy nghĩ là ngừng được đâu.

Chuyện tối qua diễn ra cứ như một bộ phim vậy hoặc đúng hơn là một cơn ác mộng mà khiến cô không bao giờ quên được,nó sẽ in hằn vào trong tấm trí cô,in hằn vào trong tâm thức trí nhớ của cô,vào sâu tận những giấc ngủ của cô.


Cảnh tượng máu me,bàn tay đẫm máu,con dao sắc nhọn,cộng thêm vô số thi thể nằm trên sàn nhà chồng lên nhau còn đáng sợ hơn gấp trăm gấp ngàn lần mấy bộ phim kinh dị mà cô đã từng xem.

Trong đầu cô bây giờ không ngừng xuất hiện những hình ảnh tái hiện lại khung cảnh tối qua,một buổi tối đẫm máu.Âu Diệc Phong vẫn ngồi đấy nhìn cô với ánh mắt dịu dàng chưa bao giờ có.

Rồi bất chợt tiếng chuông điện thoại reo lên,hắn liền đứng dậy đi ra phía cửa sổ.-"Mọi chuyện thế nào rồi? Đã tìm ra manh mối gì chưa?" Hắn hỏi.-"Báo cáo chúng tôi đã tìm thấy manh mối rồi ạ!" Một giọng trong trẻo mang phần khoẻ khoắn từ trong điện thoại vang lên.-"Tôi hiểu rồi tôi sẽ lập tức đến!"-"Vâng!"Âu Diệc Phong cúpmáy hắn sải bước đi đến phía cửa rồi lại dừng chân ngoảnh đầu lại nhin về phía cô,nói: -"Tôi có việc cần phải xử lí nên đi đây nếu đói thì gọi y tá mang đồ ăn đến tôi sẽ quay lại sau."Nói rồi hắn đóng nhẹ nhàng cánh cửa lại đi ra ngoài,trước khi về hắn còn dặn dò các bác sĩ ở đó trông chừng giám sát tình hình của Lâm Như nếu có gì thì gọi cho hắn.Âu Diệc Phong vừa đi ra khỏi phòng thì cô liền quay mặt lại nhìn về phía cửa rồi tự dưng nước mắt cứ thế mà dâng trào,cô liền cúi mặt xuống những giọt nước mắt cứ thế mà rơi ướt đầm đìa trên chiếc mền trắng tinh.

Thứ cô sợ hẳng phải là đi tù mà chính là sự ám ảnh đến tận lúc chết.

Bản thân sao mà quên được bàn tay mình đã từng nhuốm máu,đã từng giết một mạng người.


Đây là một cú sốc lớn đối với một cô gái trẻ chỉ mới 22 tuổi như cô.Tại căn phòng khách của Lăng Quân,lúc này anh ta đang đi qua đi lại vẻ mặt lo lắng.

Hắn lo là lo về cô,hắn tự hỏi không biết bây giờ cô đang làm gì,liệu có sao không sau cú sốc tối qua,cũng tự trách mắng mỏ chính mình nếu như hắn không hẹn cô đến thì chắc chắn họ sẽ không bao giờ thấy được cảnh tượng kinh hoàng này.

Không biết hom qua hắn nói câu thích cô không biết cô có nghe thấy không,mà giờ có nghe hay không thì đâu có quan trọng gì nữa cô bây giờ thì cứ như người mất hồn trong bện viện chẳng nói năng gì.****HẾT CHƯƠNG 37****Tiếp tục đọc và theo dõi truyện của tui nhé.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi