BẢO BỐI PHONG CÁCH THÍCH TRÊU CHỌC THƯỢNG TƯỚNG


Kể từ lúc vụ giết người đẫm máu tại nhà hàng Vân Hoa xảy ra đến nay đã là hai tuần rồi.

Mặc dù mọi chuyện đã được cảnh sát giải quyết đâu vào đấy nhưng nó đã để lại nỗi ám ảnh dành cho những con người từng chứng kiến,là một quá khứ muốn quên cũng chẳng tài nào quên được nó luôn xuất hiện trong tâm trí họ khơi gợi lại những cảnh tượng đáng sợ đấy.

Và Lâm Như của chúng ta cũng vậy.Lâm Như đã xuất viện về nhà cũng đã được hơn một tuần rồi,tâm lí cô bây giờ cũng đã dần dần trở nên ổn định và định bắt đầu quay trở lại quân khu - nơi mà những chiến sĩ trẻ ngày ngày tập luyện xây dựng quân đội tổ quốc đất nước.


Có thể nói rằng nơi đây giờ đã như là một ngôi nhà của tôi,một nơi khiến cô cảm thấy ấm áp nhất.

Trong lúc cô ở bệnh viện mọi người trong quân khu không ngừng gửi thư đến hỏi thăm tình hình sức khoẻ của cô nhất là những cô gái cùng phòng gửi đến những lời hỏi thăm ngọt ngào và lời chúc sức khoẻ thân thương.Âu Diệc Phong đang ngồi chăm chú viết viết mấy cái giấy tờ gì đấy,đủ để thấy trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ mệt mỏi.

Điện thoại từ trong túi áo của hắn nỗng vang lên,hắn mệt mỏi đưa tay ra với với lấy chiếc áo khoác được treo ở gần đó.

Hắn nhìn điện thoại rồi sắc mặt bỗng trở nên nhăn nhó khó ở lề rề nhấn nút trả lời.-"Chú Phong anh có một chuyện cần phải thông báo với chú đây,tin khẩn cấp đấy nhé!" Trong điện thoại vang lên giọng nói của Âu Diệc Hoàng nghe giọng điệu của anh ta thì chắc có gì đó nghiêm trọng lắm cũng chưa đoán được là gì nữa.-"Gì thì nói đi,không có nhiều thời gian." Hắn nhăn nhó nói.-"Còn gì ngoài chuyện của chú với mẹ nữa,liệu hồn mà tối đem bạn gái về ra mắt mẹ với gia đình họ hàng đi!"Hắn còn tưởng là chuyện gì ai dè là chuyện này.

Haizz,mẹ hắn đúng là lắm trò lắm chiêu mà.

Mẹ hắn mong rằng hắn nhanh chóng,trong năm nay nhát định phải lấy được vợ vì hắn bây giờ cũng đã 28 nồi bánh chưng rồi chứ có còn ít ỏi gì nữa đâu,bằng tuổi hắn thì người ta cũng đã một vợ mấy đứa con rồi chỉ có hắn là cứ mãi thích chủ nghĩa độc thân.


Hắn thì suốt ngày bận rộn công việc có líc còn chẳng có thời gian nghỉ ngơi còn mẹ hắn lúc nào cũng cứ rèo rèo thẳng tai hắn " Lấy vợ nhanh lên để tao còn bồng cháu" mặc dù có nghe thấy nhiều đó nhưng hắn cũng chỉ lặng thinh làm ngơ cho qua như chưa gì.-"Nói với mẹ là bận không đến được."-"Này này,chú đừng có mà trốn tránh nhé lo mà dẫn cô nào đó đến lẹ đi mẹ đã thông báo với họ hàng rồi chú mà không đem được ai đến thì mẹ sẽ mất mặt lắm đấy!"-"Haizz,ai bảo thông báo với họ hàng làm gì chứ,hết hiểu nổi."-"Được rồi anh mày cúp máy đây,nhớ tối bảy giờ đến đấy!"-"Ờ!"Hắn vứt điện thoại sang một bên,tay xoa xoa trán.

Tại sao mẹ hắn lại bày ra mấy cái trò này chứ? Đây chẳng phải là cố tình ép buộc hắn sao? Đúng là chịu thua mà!Hắn bất lực ngồi nghĩ xem tối nên phải làm sao đây? Dẫn ai về nhà ra mắt mẹ đây? Hắn cũng chẳng mấy khi gần sắc nữ nên chuyện này đối với hắn quả là khó khăn.

Suy nghĩ một hồi lâu hắn chợt nhớ đến cô liền vơ lấy điện thoại e dè một lúc rồi cũng nhấn gọi cho Lâm Như.-"Alo,tôi nghe đây có chuyện gì à?" Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói trong trẻo của người thiếu nữ,giọng nói dịu dàng dễ nghe.-"À thì...sức khoẻ của cô sao rồi?" Hắn ngập ngừng hỏi.-"Tốt rồi tốt rồi,bây giờ tôi còn có thể đi bộ từ nhà đến siêu thị còn được nữa cơ!"-"Vậy là tốt rồi."-"Anh chỉ gọi điện để hỏi mấy câu này thôi à? Mà nếu không có gì nữa thì thôi nhé!"-"Khoan,chờ đã! Tôi có chuyện này muốn nhờ cô tí liệu có được không?"-"Chuyện gì anh nói thử nghe xem nào?"-"Tối nay cô rảnh chứ?"-"Ừ,rảnh."-"Vậy tối nay đi tới chỗ này cùng tôi một lúc được chứ?"-"Cũng được! Thế thôi nhé tôi đi ngủ đây,bye!"/Tút tút tút/Hắn xem như đã tạm thời sắp xếp mọi việc tối nay ổn thoả.

Nhưng cũng ngại thật đấy tự dưng không đâu hẹn con gái người ta đi về nhà ra mắt gia đình trong khi chẳng có cái mối quan hề gì gọi là thân thiết ở đây cả.


Âu Diệc Phong đỏ bừng cả tai gục đầu luôn xuông bàn.

Ôi trời! Ngại chết đi được mà!Lâm Như giờ đang nằm lăn trên giường,có vẻ tất cả vụ việc xảy ra đối với cô báy giờ cũng chỉ cò là quá khứ cũng phải nhớ có một phần khuyên bảo an ủi của Âu Diệc Phong khiến cô cảm thấy như được sưởi ấm,được mang đến sức mạnh để có ý chí vững vàng.

Cuộc sống mà ai mà chẳng có luc này lúc kia,phải không?****HẾT CHƯƠNG 39****Hơi ngắn nhé mai ad sẽ ra bù(✧Д✧)→Nhấn sao để tui có động lực viết truyện tiếp nha~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi