BẢO BỐI - TIỂU NGƯ ĐỒNG HỌC

(edited by manhvaivun)



Trong phòng yến tiệc đèn mở sáng choang, âm nhạc êm dịu, mọi người ai nấy đều khoác lên mình bộ dạ phục lộng lẫy, tay cầm ly champagne rồi kết đôi với nhau hàn huyên chuyện trò.

Ánh đèn đột nhiên bị dập tắt hơn phân nữa, chỉ còn một vài cái đèn con cho bữa yến tiệc, trong ánh sáng lờ mờ ấy âm nhạc cũng dần đổi thành điệu tango khúc Por Una Cabeza (1)

Không ít người nắm tay bạn nhảy của mình cùng bước vào bàn nhảy, mang trên gương mặt một nụ cười khéo léo, anh mắt tỏa ra từng tia từng tia ám muội khiến họ quấn lấy nhau càng chặt.

Người đàn ông cầm ly champagne của mình trốn trong góc, hắn đối với mấy cái này không quá cảm thấy hứng thú, dù là khiêu vũ hay việc tìm một người bạn cho mình cũng không.

Hắn nhìn từng đôi nam nữ trên sàn nhảy một lúc liền dời mắt, cách hắn không xa xuất hiện một người thanh niên mặc bộ âu phục đặt riêng đang cùng người khác phát sinh tranh chấp. Dưới ánh đèn lờ mờ, hắn chỉ có thể nhìn thấy hai gò má ửng hồng của người thanh niên ấy, thật giống như một quả táo đỏ tươi ướt át.

Từ Thanh sờ sờ cằm, nghĩ, chủ nhân bữa tiệc này thật quá keo kiệt, mấy loại điểm tâm ở đây đều quá nhỏ khiến hắn ăn không đủ no, còn hại hắn lúc nhìn mặt người kia đều thấy đói bụng.

Hắn không có hứng thú đối với việc nhiều chuyện, cho nên việc hai người này cãi vã không có nguyên do gì để hấp dẫn sự chú ý của hắn, hắn nâng ly nhấp một miếng champagne nhưng tầm mắt vẫn luôn tập trung trên người người thanh niên kia.

Người thanh niên xoay người, rốt cục hắn cũng thấy rõ mặt cậu, đó là một gương mặt rất tinh xảo.

Người thanh niên ấy thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn thì hơi sững sờ, khí thế hung hăng nhanh chân đi tới chỗ hắn.

Từ Thanh bất động thanh sắc dời đi tầm mắt của mình, nhưng đã muộn, người thanh niên ấy đã chạy tới trước mặt hắn, bởi vì khoảng cách gần nên ngũ quan xinh xắn của người thanh niên lại hoàn mỹ hiện lên trước mắt hắn, lại còn có một nốt ruồi nho nhỏ dưới lông mày.

Hắn có chút xuất thần nghĩ, thật sự trên đời này còn có người như vậy sao, ngay cả một nốt ruồi cũng trông đẹp mắt đến thế.

"Anh vừa nãy nhìn cái gì?" Người thanh niên lên tiếng hỏi, ngữ khí hùng hổ doạ người.

Từ Thanh thong dong nói: "Cậu cho rằng tôi đang nhìn cái gì?"

Người thanh niên liền hừ lạnh nói: "Anh nhìn lén tôi!". Cậu ưỡn lưng đến mức rất thẳng, người thanh niên với vóc dáng cao một mét tám, đôi chân dài thẳng tắp, gương mặt mang theo sự ngông cuồng, ngạo mạn nhưng lại rất đáng yêu.

Từ Thanh "ừ" một tiếng, cũng không nhiều lời giải thích.

Đôi mắt người thanh niên chuyển động một chút, liền nhỏ giọng nói: "Như vậy, anh giúp tôi một việc, tôi sẽ coi như chuyện vừa nãy cái gì cũng chưa từng không phát sinh nha"

Người thanh niên này trong mắt lóe tia sáng giảo hoạt, giống như một con hồ ly bé nhỏ đang chuẩn bị ăn vụng đang ngồi xổm ở sau cạm bẫy, chờ con gà mái mẹ tự chui đầu vào lưới.

Nhưng Từ Thanh thật không muốn đem mình so sánh với con gà mái mẹ kia.

Trong lòng Từ Thanh đang dần có nhiều cảm xúc bị lẫn lộn, để xem, đây cũng là điều kiện sao. Nhưng thú thật hắn rất khó để bản thân đáp ứng chuyện này vì hắn không biết đến tốt cùng cậu thanh niên kia đang suy nghĩ gì.

Nhưng việc hắn không nghĩ tới chính là người thanh niên yêu cầu hắn làm bộ bản thân là tiểu thuyết gia Trục Ảnh, còn muốn để cậu đóng vai bạn trai hắn.

Từ Thanh trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng mở miệng: "Trục Ảnh... Là bạn trai cậu?"

Người thanh niên hừ một tiếng, vẻ mặt kiên định nói: "Bây giờ thì chưa phải nhưng rất nhanh liền đúng rồi."

Người thanh niên liếc mắt nhìn Từ Thanh, nói bổ sung: "Tuy rằng vẻ bề ngoài anh rất soái, nhưng trong lòng tôi chỉ yêu thích người có tài hoa nên anh không có cửa đâu, tôi chỉ thích một người là Trục Ảnh thôi"

Từ Thanh trầm mặc nửa giây: "Cậu gặp qua Trục Ảnh rồi sao?"

Chàng trai ấy chỉ vào mình, khuôn mặt hiện lên một nụ cười ranh mãnh, lời nói của cậu cũng đặc biệt ngạo mạn, loại biểu tình ấy làm người ta cảm thấy đúng là trong ngạo mạn có đáng yêu: "Chưa từng thấy, mà anh biết tôi là ai không?"

Từ Thanh không liên tiếng, im lặng chờ cậu nói tiếp đoạn sau.

Biểu tình của người thanh niên cứng đờ, còn có chút lúng túng mà chất vấn hắn: "Anh tại sao không hỏi tôi là ai chứ!"

Cậu bất mãn mà trợn tròn đôi mắt của mình nhìn Từ Thanh, nhưng bất quá cái nhìn chằm chằm của cậu đối với Từ Thanh trong mắt hắn cũng không khác làm nũng là bao nhiêu.

Từ Thanh cảm thấy được người thanh niên này rất thú vị, vì vậy cũng phối hợp với cậu một lần: "Vậy cậu là ai?"

Cậu hừ hừ hai tiếng nói: "Tôi chính là chủ nhân của buổi dạ hội này". Cậu sợ không tạo đủ chấn động cho người trước mặt nên đã đặc biệt chủ động lược bớt đi hai từ "con trai".

Từ Thanh: "..."

Mới vừa rồi hắn còn sỉ nhục chủ nhân của bữa tiệc này... Thực sự làm hắn rất lúng túng.

Nhưng lúng túng hơn chính là hắn cũng không biết rốt cuộc chủ nhân của bữa tiệc này đến tột cùng là thần thánh phương nào, hắn chỉ biết đại khái đó là một doanh nhân lớn trong giới kinh doanh.

Bất quá hắn là bị biên tập của mình bắt buộc tham gia. Khi hắn nhận được thư mời cũng rất khó hiểu, đây là tiệc rượu của giới kinh doanh tự dưng mời một người viết sách như hắn đến làm chi rứa?

Người thanh niên không chờ hắn suy nghĩ rõ ràng đã kéo cánh tay hắn: "Mau nhanh lên, giúp tôi một chút!"

"Tiểu Phàm, em sao lại trốn ở chỗ này?"

Từ Thanh liếc nhìn người mới đến, hắn biết người này, đây là một người sáng lập ứng dụng nổi tiếng nhất gần đây mà hắn thường thấy trên internet. Hắn khi đó mới vừa tạo weibo liền nhìn thấy ảnh của người này xuất hiện trên trang đầu của weibo, có thể nói là một người rất tích cực trong giới kinh doanh mới nổi.

Bị gọi là tiểu Phàm, chàng trai liền ôm lấy Từ Thanh nắm tay thật chặt, càng hướng đên thân thể hắn dính gần hơn. Nụ cười ôn hòa được treo lên trên gương mặt, sự tao nhã thong dong bây giờ đúng là khác một trời một vực với vẻ ương ngạnh tùy hứng ban nãy.

"Ừm, tôi và bạn trai tôi ở đây lặng lẽ nói chuyện mà anh cũng phải tới quấy rầy sao"

Nụ cười trên khuôn mặt của người doanh nhân mới ấy cứng đờ, nhưng sau đó lại lập tức khôi phục như cũ: "Vậy sao, hắn là bạn trai em? Sao anh chưa từng thấy hắn"

Chàng trai có chút khoe khoang nói: "Anh ấy với các người không giống nhau, anh ấy là tiểu thuyết gia Trục Ảnh, biết chưa? Giải thưởng Cây Bút Vàng dành cho tiểu thuyết gây cấn nhất chính là của anh ấy."

Người doanh nhân mới nổi ấy thấy cậu không hề che giấu mà còn dùng giọng điệu khoe khoang giới thiệu liền cùng Từ Thanh bắt tay: "Xin chào, tôi là người sáng lập của WLand, Phương Văn"

Từ Thanh cũng đưa tay ra nhẹ nhàng nắm chặt: "Xin chào, Từ Thanh."

Phương Văn ồ một tiếng, cười nói: "Thì ra Trục Ảnh chính là bộ dáng này, tôi đang xem qua tiểu thuyết của anh rồi, thật sự viết rất tốt. Mà anh cũng rất kín đáo, thông tin của anh trên internet một chút cũng không có"

Người thanh niên cau mày, cậu nghe ra được ý tứ của Phương Văn, liền nhịn không được cãi lại nói: "Đương nhiên rồi, giải thưởng của Trục Ảnh đều do biên tập lãnh thưởng, kín đáo nhưng người ta có nội hàm. Anh cho rằng ai cũng như anh sao, như một con công đực suốt ngày nhảy nhót khắp nơi."

Từ Thanh hơi nhíu lông mày, ở đây có trời đất chứng giám, hắn thật sự không phải là bởi vì không muốn thể hiện nên mới không đi lãnh thưởng, hơn nữa bởi vì hôm đó có việc nên hắn mới để biên tập đi nhận.

Hắn lúc thường sẽ không đăng bất kỳ thông tin cá nhân nào của mình lên các diễn đàn bởi điều đó thật sự là không cần thiết. Với cả hắn chỉ là một người viết sách, mất cái dáng vẻ làm màu làm mè kia hắn không cần.

Từ Thanh ngày hôm nay rốt cục cũng lộ ra nụ cười đầu tiên: "Cảm ơn anh đã yêu thích tiểu thuyết của tôi, có cơ hội sẽ tặng cho anh quyển sách mới của tôi nhé"

Người thanh niên đối với biểu hiện của Từ Thanh rất hài lòng bèn thúc giục Phương Văn: "Anh còn không chịu đi, đã nói tặng sách cho anh rồi mà"

Phương Văn đành buông tay, làm ra bộ dáng bất đắc dĩ xoay gót rời đi.

Phương Văn vừa đi, cậu liền nhanh chóng buông lỏng cánh tay Từ Thanh.

Cậu che miệng, nhỏ giọng thì thầm với Từ Thanh: "Anh đúng là cao tay mà. Nếu tôi không có người thích thì cũng không ngại thử với anh xem sao, dù sao thì dung mạo của anh cũng rất hợp khẩu vị của tôi ó"

Từ Thanh nhướng mày: "Ồ? Phải không?"

Còn không chờ cậu trả lời, một người con gái từ đâu vội vội vàng vàng đi tới, cô ấy vừa lôi kéo cánh tay Từ Thanh vừa oán trách: "Anh nãy giờ đi đâu vậy? Làm tôi tìm anh nửa ngày, người khác nói Thẩm tổng tìm anh kìa, anh có đi hay không?"

Cậu thanh niên chỉ cảm thấy cánh tay lôi kéo Từ Thanh kia rất chướng mắt, cũng quên mất thông tin mà cô ấy vừa nói.

Cô gái liếc mắt nhìn cậu, hơi kinh hãi, nhưng lập tức lộ ra một nụ cười "thương mại": "Thẩm tổng? Thì ra hai người đã gặp mặt rồi sao?"

Người thanh niên nhất thời mờ mịt, vài giây sau liền lộ một nụ cười "thương mại" giả tạo: "Xin chào, chúng tôi cũng mới vừa gặp thôi". Lúc này cậu mới nhớ ra cô gái này chính là biên tập của Trục Ảnh.

Cô gái lôi kéo Từ Thanh liền giới thiệu: "Đây chính là Trục Ảnh của chúng tôi, quyển sách mới của anh ấy không biết ngài đã xem chưa, rất cảm ơn ngài nâng đỡ cho Trục Ảnh chả chúng tôi. Lúc anh ấy ra sách mới tôi sẽ gửi cho ngài quyển sách có chữ kí ấy nhé"

Cô gái cứ bùm bùm tuông ra một đống lời khiến cậu cả người đều hoảng loạn. Lúc này cậu như con thỏ vừa đâm sầm cào gốc cây sau khi không tìm được phương hướng, trông mờ mịt mà đáng yêu. Từ Thanh hơi giương khóe miệng, chủ động đưa tay ra: "Thẩm...tổng? Tôi là Trục Ảnh, tên thật là Từ Thanh"

Người thanh niên há miệng, gương mặt thoáng chốc liền đỏ bừng, cả lỗ tai cũng hồng nhuận lên. Từ Thanh nuốt nước miệng một cái, trông lại càng giống như thỏ. Điều này khiến hắn có chút quỷ dị nghĩ, ở thành phố W này nơi nào có bán thịt thỏ kho?

Cậu trầm mặc hồi lâu khiến cô gái không nhịn được mở miệng: "Thẩm tổng?"

Hai người này mới vừa rồi không phải trò chuyện không hợp nhau làm Thẩm tổng thấy không cao hứng sao?

Người thanh niên liền bĩu bĩu môi, khuông mặt có phần hơi oan ức: "Anh vữa nãy sao không nói cho tôi biết anh chính là Trục Ảnh? Anh cố ý muốn làm tôi xấu mặt đúng không?"

Âm thanh của Từ Thanh không tự chủ mà trở nên mềm mại một chút, người bên ngoài nghe lời nói của hắn sẽ thấy nó mang theo một chút sủng nịch bất đắc dĩ: "Cậu cũng chưa từng hỏi tôi mà"

Người thanh niên liền lúng túng nháy mắt: "Em...em là Thẩm, Thẩm Phàm..."

Từ Thanh gật gật đầu, nhìn đồng hồ một cái, phát hiện đã giờ liền nói: "Thẩm tổng, đã không còn sớm, tôi phải đi trước, sau này có cơ hội chúng ta trò chuyện tiếp nhé"

Cô gái giải thích chi hắn: "Thẩm tổng, Trục Ảnh anh ấy đến đúng giờ đều phải gõ chữ, phải đúng giờ đúng địa điểm. Đó là thói quen nhiều năm của anh ấy, nó giống như có đồng hồ sinh học nên có lẽ không tiện tiếp chuyện cùng ngài rồi ạ"

Thẩm Phàm nhìn bóng lưng Từ Thanh rời đi liền nhanh chóng đi vài bước tiến tới nắm lấy cánh tay hắn, thấp giọng nói: "Anh phải nhớ kĩ em"

Âm thanh Từ Thanh mang theo ý cười: "Ừm, không quên được."

Thẩm Phàm cứ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Từ Thanh đi cànghcs càng xa, âm thanh cậu rất nhỏ, nhỉ đến mức chỉ mình hắn nghe thấy: "Em, em mới vừa nói đều là sự thật"

Đây là quyết tâm của cậu.



(1) Por Una Cabeza:

https://www.youtube.com/watch?v=mOY2NQdFHuc

[edit ngày 16.6.2019]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi