BẢO BỐI TÌNH NHÂN

“Changmin, thịt trong nhà vẫn còn, không phải mua.”

“Hyung, em bảo mua thì mua đi, đến lúc đó em ăn không đủ no thì hyung chịu trách nhiệm đấy!”

Jaejoong và Changmin đang đứng ở khu thịt trong siêu thị, vốn hai nam nhân đẹp trai đi trong đó đã khiến nhiều người chú ý, giờ Jaejoong lại còn chống nạnh quát Changmin.

“Quên đi, em muốn mua cái gì thì mua…” Jaejoong bất đắc dĩ nhìn Changmin, lại nhìn xe đẩy, thức ăn đã đầy xe, nhưng Changmin dường như vẫn chưa cảm thấy đủ. Được sự đồng ý của Jaejoong, Changmin lại tiếp tục chìm trong giấc mộng đồ ăn của mình.

“Hyung, anh có muốn ăn thịt gà không?” Chưa nói xong, Changmin đã bỏ gà vào trong xe đẩy.

Jaejoong không nói gì nhìn Changmin, không phải em đã bỏ vào rồi sao? Còn hỏi ý kiến hyung làm gì.

Hai người mua đầy một xe đồ ăn, nói đúng thì chỉ có Changmin mua, lúc thanh toán, nhân viên thu ngân nhìn hai người với ánh mắt nhìn quái vật, khiến Jaejoong vội vàng phải làm sáng tỏ, vụng trộm đưa tay chỉ Changmin, nhân viên “A…” một tiếng, tỏ vẻ hiểu được, Jaejoong cũng thở dài một hơi.

Nhưng lúc hai người âm thầm trao đổi ánh mắt lại bị Shim Changmin nhìn thấy. “Hyung đang bán đứng em sao?”

Jaejoong hoảng sợ, vội vàng vẫy tay, nếu Changmin mà nổi giận thì thật sự rất đáng sợ. “Không có mà, không có mà!!”

Changmin vốn muốn tiếp tục truy cứu nhưng nghĩ nếu Jaejoong tức giận thì sẽ phải nói lời tạm biệt với bữa tối.

“Hmm, em tin tưởng hyung vậy.”

Lúc hai người vác được vô số gói hàng to đùng về nhà, Jaejoong đã không có khí lực đến phòng bếp, nhưng bị Changmin đang đói bụng không ngừng lôi kéo, bất đắc dĩ đành phải làm.

“Changmin! Hyung đi uống nước!!” Jaejoong muốn lấy cớ để nghỉ ngơi trong chốc lát, kết quả vừa nói xong miệng liền bị một cốc nước ngăn chặn.

“Ah!”

Uống nước xong, cậu có chút sinh khí liếc mắt nhìn Changmin, đành phải thật sự vào bếp làm.

“Hyung ~ Em chờ nha ~~~” Changmin vỗ vỗ bả vai Jaejoong, nhàn nhã huýt sáo đến phòng khách.

“Changmin, lấy hộ hyung gói đậu tương.”

Changmin nghe lời chạy đến kệ chỗ cửa, tìm trong đống gói to vừa mang về nhà có đậu tương không. “Hyung, đậu tương đây!”

Changmin cầm một hộp đầu tương đưa cho Jaejoong, nhưng lại đang mải xem tivi, tay vươn vào bếp nhưng người thì không vào, Jaejoong cũng đang rửa rau, tay quơ ra đằng sau định lấy nhưng quơ mãi không đến.

Jaejoong tức giận quay đầu, “Này! Shim Changmin! Em thật lười!” Changmin thấy bộ dáng Jaejoong tức giận rất đáng yêu, liền bộc phát tâm trêu đùa, tay giơ cao hộp đậu tương, nhìn Jaejoong đang cố sức bám vào quần áo cậu mà giật lại.

“Ha ha ~ Hyung, hyung đủ chiều cao sao ~”

Jaejoong tức giận định đánh vài cái, nhưng Shim Changmin lại đưa cao hơn, Jaejoong nổi tâm oán hận, sao nhỏ hơn mình mà lại cao vậy.

“Kim Jaejoong.”

Ở cửa truyền đến thanh âm lạnh như băng, khiến Jaejoong và Changmin đều dừng động tác lại, nhìn ra.

Yunho vừa rồi không tìm thấy Jaejoong ở trường quay liền chạy về nhà, chưa kịp cởi giầy thì đã nhìn thấy hai người đang cãi nhau ầm ĩ trong phòng, Yunho càng ghen ghét hơn khi thấy bọn họ tươi cười rui vẻ, chẳng lẽ mình làm việc vất vả trở về nhà sớm để nhìn thấy bảo bối tươi cười với người khác sao?

“Yunnie! Anh đã về rồi à?!” Jaejoong rời khỏi Changmin, chạy đến bên người Yunho.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi