BẢO BỐI TÌNH NHÂN

Jaejoong đi đến bên bờ biển, ngồi xuống, mờ mịt nhìn biển mênh mông trước mặt, nước mắt cứ vậy chảy ra…

Hoàng hôn… Đại dương… Kí ức đột nhiên xuất hiện trong đầu.

Ngày nào đó… Mình và Yunho cũng ngồi trên bãi cát nhìn biển, nhìn hoàng hôn.

Sau đó là giáo đường… Trao nhẫn… Nụ hôn…

Jaejoong nghĩ đến kí ức tốt đẹp kia, nước mắt liền không ngừng rơi ra.

Khóc đến lợi hại, hô hấp có điểm loạn, Jaejoong ôm lấy mình, cảm nhận vòng ở ngực.

An tâm cười cười, ít nhất mình còn giữ được một lời thề…

“Yun”

Yunho của em…

Nắm chặt nhẫn không ngừng khóc.

Hết thảy đều rối loạn, không phải nói không có Yunho cũng được sao? Không phải nói buông xuôi tất cả sao?

Nhưng Yunho vừa xuất hiện, mọi thứ đều rối loạn…

Đột nhiên được một nguồn ấm ôm lấy, Jaejoong kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn, dừng thanh âm nức nở, chỉ còn lại nước mắt vẫn rơi.

Ấm áp này, rất quen thuộc…

Jaejoong muốn thoát khỏi, sợ hãi ấm áp này sẽ giữ mình lại, sau đó lại bị thương tổn.

Nhưng thân thể lại không nghe lời, cứng ngắc ngồi yên.

“Jaejoong…”

“Thực xin lỗi…”

Yunho nói rất chậm, hưởng thụ cảm giác này.

Thân thể Jaejoong vừa vặn được hắn ôm vào trong ngực.

Còn nhó rõ mình trước đây cả ngày ôm Jaejoong ngồi trên sôpha, nghe Jaejoong càu nhàu, hôn tóc Jaejoong, hai người cứ vậy trải qua mấy sáng liền.

Hiện tại nhớ tới, mới phát hiện khi đó ánh nắng thật ấm ấp…

“Nếu anh ở đây khiến em bối rối, anh có thể đi.”

Nói đến đây, Yunho buông Jaejoong ra.

Tuy rằng lưu luyến hương thơm độc đáo trên người Jaejoong, nhưng dã đến lúc phải đi.

Việc khi đó là chuyện sai lầm nhất mình làm…

Khiến cho mình hối hận, khiến cho mình bỏ lỡ rất nhiều, khiến cho mình cảm thấy áy náy với Jaejoong, khiến cho mình ngay cả có con cũng không biết, khiến cho mình mất đi người mình yêu nhất…

Có lẽ số phận chính là số phận, Jaejoong căn bản không thuộc về mình… Số phận…

Jung Yunho tin tưởng số phận từ khi nào vậy? Hắn cũng không biết…

Thời gian thật sự là một thứ đáng sợ, Jaejoong từng ỷ lại vào mình như vậy giờ đây lại có thể lãnh đạm với mình.

Huống hồ mình mỗi ngày đều bám dính, Jaejoong không cảm thấy bất tiện mới lạ, cũng nên rời đi thôi…

Nguyên bản hắn không muốn cứ vậy mà cắt đứt, muốn đứng ở bên Jaejoong, nhưng là… Yêu Jaejoong cho nên không thể mang đến cho Jaejoong gánh nặng, Jaejoong đã vì mình chịu nhiều thương tổn như vậy, nhiều uỷ khuất như vậy.

Thật sự không muốn làm cho Jaejoong chán ghét mình.

Jaejoong tặng cho mình một đứa con ngoan ngoãn, đã là tốt lắm rồi.

Không biết Jaejoong nhẫn nại thế nào, chuyện sinh con cũng không phải là đùa, huống chi Jaejoong đường đường là một đại nam nhân, mang thai, lại không có người bên cạnh làm bạn…

Trầm mặc thật lâu, Yunho mở miệng.

“Cám ơn em.” Còn có, anh yêu em.

Thiếu chút nữa liền thốt ra, vẫn nên vĩnh viễn giấu dưới đáy lòng…

Cố nén nước mắt chảy ra, cắn răng.

“Anh sẽ không quấy rầy em nữa.”

Yunho vẫn quỳ, sau đó lại nói. “Em nhất định… Nhất định phải hạnh phúc…”

Yếu hầu truyền đến từng trận chua xót khiến cho Jung Yunho không thể nói gì thêm, kích động đứng lên.

“Nhất định phải… Nhất định phải hạnh phúc…”

Jaejoong không dám nhìn một lần nào, nghe thấy câu cuối liền lập tức quay đầu lại.

Đúng lúc, nước mắt Yunho rơi ra, mà Jaejoong cũng đúng lúc Yunho quay đầu liền rơi nước mắt.

Yunho từng bước từng bước đi trên bãi biển, nhìn không có gì, kỳ thật bước chân rất gian nan, từ ngực truyền đến đau đớn không cho phép hắn đi nhanh.

Muốn che ngực, muốn ngăn chặn cảm giác đau đớn mãnh liệt, nhưng mình không thể làm vậy, nếu để Jaejoong nhìn thấy thì không ổn lắm…

Bảo bối thiện lương kia, còn có thể lo lắng cho mình không…

Nghẹn ngào, chịu đựng tiếng khóc sắp thoát ra khỏi cổ họng, cắn chặt răng, từng giọt nước mắt chảy ra.

“Jung Yunho!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi