BẢO BỐI TÌNH NHÂN

“Quên đi, không trả lời cũng được.” Yunho cười cười, không muốn làm con khó xử.

“Con yêu Jaejoong nhiều hơn appa một chút.” Seul Hee nhìn Yunho thành thật nói, Yunho lại đáp lại bằng tiếng cười.

“Appa sao lại cười?” Mở to mắt trừng Yunho.

“Đến rồi!” Yunho không trả lời vấn đề của Seul Hee, đặt Seul Hee xuống cửa nhà trẻ.

“Appa…” Seul Hee vẫn trợn mắt ngẩng đầu nhìn Yunho, Yunho ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu con.

“Buổi tối appa bảo papa làm món ngon cho con!”

“Được rồi…” Bởi vì appa không trả lời vấn đề của mình, Seul Hee bị tổn thương cúi đầu, nhưng vẫn mỉm cười với Yunho.

“Cố lên nha!”

“Đã biết… Appa cũng vậy.” Yunho phất phất tay với Seul Hee, trở về.

Hắn cũng không tức giận chuyện Seul Hee nói thích Jaejoong hơn, dù sao mình ở cạnh bé mới được một thời gian.

Thích Jaejoong nhiều hơn là cũng đúng.

Bất quá, mình phải thật cố gắng để cho Seul Hee thích mình!

A… Đột nhiên rất muốn gặp Jaejoong…

Từ khi ở cùng một chỗ với Jaejoong, rất ít khi thân mật.

Nhiều nhất cũng chỉ là hôn… Dù sao có Seul Hee ở đó cũng không tiện.

Đối với thân mật của mình, Jaejoong vẫn có điểm xấu hổ, mấy lần hôn Jaejoong dường như đều không quá nguyện ý…

Mình thật là đáng chết, nếu không…

Yunho nghĩ như vậy thì cảm thấy phi thường hối hận, Jaejoong đã sinh cho mình một đứa trẻ, vậy mà mình chưa làm được gì cho Jaejoong.

Giữa trưa trở về nhà trước, Yunho cứ ở trong bếp chuẩn bị cái gì, lại đón Seul Hee sớm, đưa đến nhà hàng xóm, nhờ bác gái hàng xóm giúp trông Seul Hee.

Hiện tại đã là 6 giờ chiều, may mắn đã gọi điện thoại cho đồng nghiệp Jaejoong, nhờ anh ta giữ Jaejoong, đừng để cho cậu về, bằng không thời gian chuẩn bị sẽ không dư dả được như vậy.

Vừa vặn nghe thanh âm mở cửa, vội vàng tắt đèn, đứng cạnh cửa, trong nhà một mảnh tối den.

“Seul Hee à ~~~? Sao không bật đèn…”

Jaejoong đang định bật đèn liền thấy một cỗ ấm áp bao quanh. “Ah?”

“Jaejoong à…” Thanh âm Yunho ôn nhu, mềm mại.

“Yunnie?” Jaejoong cầm lấy tay Yunho đang ôm bụng mình.

Yunho trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mắn Jaejoong không có cự tuyệt.

Đây là lần thân mật đầu tiên kể từ khi hai người làm hoà, bình thường mình không có dũng khí làm chuyện quá mức với Jaejoong.

Hôm nay thật sự là ông trời cũng giúp minh!

“Uhm.”

Jaejoong có điểm chấn kinh, Yunho hôm nay làm sao vậy?

“Jaejoong a…” Lại một lần nữa gọi tên Jaejoong.

Sợ Jaejoong không cẩn thận sẽ ngã, liền bế cậu lên

Lấy ghế ra, đặt Jaejoong ngồi xuống.

Trong bóng tối, Jaejoong vẫn cầm tay Yunho, Yunho một khắc cũng không buông tay Jaejoong.

Yunho đốt nến trên bàn, chung quanh lập tức sáng lên, Jaejoong hơi nheo mắt, nhìn.

“Trời a…”

Trên bàn là tiệc phương Tây, có nến, có bít tết, có rượu vang mình thích.

Ngọn nến lung linh làm cho bầu không khí có điểm ái muội, Jaejoong nhìn Yunho, nước mắt chảy ra.

Yunho không phải là người lãng mạn, tuy vậy ngẫu nhiên vẫn khiến cho cậu kinh hỉ nho nhỏ.

Nhưng kinh hỉ như vậy, mình đã lâu không có…

“Chờ một chút nha ~” Yunho không nhìn thấy nước mắt Jaejoong, chạy tới phòng khác làm gì đó.

Ngọn nến trên bàn ăn chỉ có thể chiếu sáng nơi Jaejoong ngồi, cho nên cậu không thể thấy Yunho đang làm gì.

Đột nhiên, phòng khách sáng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi