BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!



Ngay cả Hạ Nhạc Thiên cũng giật mình, càng miễn bàn đến nhóm người Cổ Lăng, sau khi nhìn thấy vô số lệ quỷ chạy như bay đến, trên mặt ai cũng tràn ngập vẻ kinh hãi, cả người như là rơi hồ băng, Phan Á Bội càng bị doạ tới nhũn chân ngồi phịch xuống đất, cả người phát run.

Hạ Nhạc Thiên trong lòng trầm xuống, không chút do dự hô to với Hoàng Khiết Tư: "Còn không mau chạy!"
Hoàng Khiết Tư bừng tỉnh, không kịp cảm ơn Hạ Nhạc Thiên, vội vàng kéo Phan Á Bội đang ngồi dưới đất: "Phan..."
Phan Á Bội đã sớm sợ tới mức hỏng mất, bị Hoàng Khiết Tư thình lình kéo tay, trực tiếp làm Phan Á Bội khóc ré lên.

Sống lưng Hoàng Khiết Tư cứng đờ, trong lòng có hơi bất mãn Phan Á Bội vào lúc nào rồi còn không nhanh chóng bình tĩnh lại, thậm chí còn muốn liên lụy tới mình.

Mình đã giúp Phan Á Bội rất nhiều lần, nhưng không nghĩ tới mỗi lần Phan Á Bội gặp nguy hiểm, lại luôn yêu cầu chính mình trả giá để cứu cô ta hết lần này đến lần khác.

Suy nghĩ này vừa hiện lên, Hoàng Khiết Tư thậm chí sinh ra ý muốn bỏ chạy một mình.

Đột nhiên, một thanh đao bén nhọn nháy mắt xuyên qua cổ họng Phan Á Bội, mũi đao thượng liếm máu, tí tách rơi xuống đất.

Hoàng Khiết Tư giật bắn mình, nhìn về phía sau Phan Á Bội, là Cổ Lăng, nàng giết Phan Á Bội!
Ý thức được điểm này, đầu óc Hoàng Khiết Tư trống rỗng.

Ánh mắt lạnh nhạt của Cổ Lăng mang theo một chút tàn nhẫn, nàng trở tay rút đao ra, Phan Á Bội vội vàng che lại miệng vết thương máu văng tung tóe.

Phan Á Bội vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, muốn há mồm kêu cứu l, nhưng trong cổ họng chỉ phát ra âm thanh ám ách, máu lấp đầy khoang miệng, tạo ra âm thanh như người chết đuối.


Phan Á Bội dùng hết sức lực toàn thân quay đầu, cuối cùng thấy được là thứ gì khiến mình bị thương, cũng thấy được là ai giết mình.

Là Cổ Lăng.

Phan Á Bội liều mạng đóng mở khuôn miệng, phát ra âm thanh đục ngầu, trong mắt tràn đầy khó hiểu cùng hận ý.

Không phải cô tự nguyện chết sao?
Cô gạt tôi!?
Có vẻ như Cổ Lăng xem hiểu ánh mắt của Phan Á Bội, bình tĩnh nói: "Biểu hiện vừa rồi của cô khiến tôi cảm thấy sự hy sinh của mình thật không có giá trị, cho nên cô chết đi thì hơn."
Nói xong câu này, nàng mỉm cười ghé vào tai Phan Á Bội nói: "Yên tâm, tất cả chúng ta đều xong rồi."
Dù cho Cổ Lăng cố tình đè thấp âm thanh, nhưng Hoàng Khiết Tư đứng bên cạnh vẫn nghe được rành mạch, cô bị tin tức này kéo ngược về thực tại, cực kỳ hoảng sợ nhìn Cổ Lăng.

Cái gì gọi là tất cả mọi người đều xong rồi?
Những lời này so với việc Cổ Lăng đột nhiên thay đổi ý định giết chết Phan Á Bội, càng khiến Hoàng Khiết Tư cảm thấy sợ hãi hơn.

Vì sao Cổ Lăng lại khẳng định Trưởng phòng và Thích Lệ Phi không thể hoàn thành nhiệm vụ?
Hoàng Khiết Tư theo trực giác quay đầu nhìn những con quỷ đang chạy nhanh tới đây, phỏng chừng mấy chục giây sau sẽ đến nơi, rốt cuộc ý thức được ý tứ trong lời Cổ Lăng.

Sắc mặt cô lập tức tái nhợt.

Cô đã quên móc nối chuyện tốc độ lệ quỷ trở nên nhanh hơn cùng với việc Trưởng phòng và Thích Lệ Phi phải theo dõi shipper.

"Còn không có mau, chờ cái gì nữa." Cổ Lăng chạy vài bước, quay đầu hét lên với Hoàng Khiết Tư.

Hoàng Khiết Tư run run một chút, theo bản năng nhìn về phía Phan Á Bội đang che cổ thở dốc, ánh mắt tuyệt vọng sợ hãi của đối phương không ngừng kích thích chút lý trí cuối cùng của cô.

Thẳng đến khi Cổ Lăng không chờ cô nữa, nhanh chóng chạy ra xa, Hoàng Khiết Tư trong lòng nói câu thật xin lỗi với Phan Á Bội, sau đó nhấc chân chạy về phía Cổ Lăng rời đi.

Hạ Nhạc Thiên phức tạp nhìn bóng lưng Cổ Lăng đi xa, cùng với Phan Á Bội ngã trên mặt đất giãy giụa, trong khoảng thời gian ngắn nói không nên lời.

Dù cậu có một viên sinh cơ hoàn, hoàn toàn có thể cứu sống Phan Á Bội.

Nhưng làm vậy, tất cả mọi người đến chết hết.

Không đợi cậu nghĩ xong, mấy chục giây thời gian đã qua, vô số lệ quỷ lập tức nhào lên Phan Á Bội, kết thúc nỗi thống khổ của cô, đồng thời một con quỷ trong đó móc ra trái tim Phan Á Bội.


Trong không khí truyền đến chút gơn sóng vặn vẹo, ngay sau đó một shipper mặc áo khoác đỏ cưỡi xe máy chậm rãi hiện ra, nó dừng lại trước mặt lệ quỷ, xuống xe nhận lấy trái tim, cuối cùng lại bỏ vào trong hộp cơm phía sau thùng giữ nhiệt.

Toàn bộ quá trình có chút chậm, thân thể của shipper cứng đờ như thi thể đã chết rất lâu rồi, nên xuất hiện trạng thái xơ cứng.

Hạ Nhạc Thiên khẩn trương nhìn một màn này, dù trước đó đã nghe Cổ Lăng kể lại, nhưng tận mắt nhìn chứng kiến một màn này vẫn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Shipper đem túi giấy lấy ra, sau đó bỏ hộp cơm vào trong.

Hạ Nhạc Thiên đột nhiên có chủ ý, lấy điện thoại của mình ra, sau đó mở bộ định vị, tiếp theo lại lấy túi nilon từ Không Gian Bao Vây ra bọc lấy điện thoại.

Cậu muốn thử một biện pháp.

Chẳng qua biện pháp này cần kỹ thuật hơi cao, Hạ Nhạc Thiên khẩn trương không thôi, siết chặt điện thoại nheo mắt ngắm thùng xe của shipper.

Cơ hội chỉ có một lần, cậu cần phải thành công.

"Đưa điện thoại cho tôi, tôi giúp cậu." Bên tai chợt truyền đến giọng nói của Thích Lệ Phi.

Hạ Nhạc Thiên lập tức nhìn qua, ánh mắt đối phương giấu trong lá cây rậm rạp, thấy không rõ vẻ mặt, nhưng sau khi Hạ Nhạc Thiên nghe được lời Thích Lệ Phi vừa nói, không chút do dự ném qua cho Thích Lệ Phi, trong mắt chứa đầy thấp thỏm và chờ mong.

Khoé miệng Thích Lệ Phi hơi cong lên, ánh mắt chuyển đến thùng giữ nhiệt sau xe, nhanh chóng ném điện thoại ra ngoài, toàn bộ quá trình không chút dây dưa ướt át nào, vung tay vô cùng sạch sẽ lưu loát.

Trái tim Hạ Nhạc Thiên nháy mắt căng chặt theo, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại, thẳng đến khi điện thoại vẽ một đường parabol vững vàng đáp xuống hộp cơm trên tay của shipper.

Hạ Nhạc Thiên bỗng chốc trừng lớn mắt.


Dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía Thích Lệ Phi.

Thật lợi hại!
Thích Lệ Phi bình tĩnh gật đầu với Hạ Nhạc Thiên, hoàn toàn không cảm thấy chính mình đã làm ra chuyện không có khả năng gì.

Hạ Nhạc Thiên càng thêm cảm thấy NPC Thích Lệ Phi này thật quá trâu bò.

Shipper giống như không phát hiện điện thoại trong túi giấy, vẫn lấy tốc độ cứng đờ thong thả đem hộp giấy bỏ vào thùng giữ nhiệt sau xe, cuối cùng nghênh ngang chạy xe đi.

Mà vô số quỷ vẫn say mê cắn xé thi thể Phan Á Bội, không để ý đến shipper đã rời đi.

Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng cho Thích Lệ Phi một ánh mắt, hai người ăn ý bò xuống dưới, cong eo chạy theo hướng shipper rời đi.

Hai người cố tình thả nhẹ bước chân, bị tiếng gầm rú của xe máy che dấu, làm những con quỷ đó không nhận ra được.

Hạ Nhạc Thiên hiểu ra.

Chúng nó chỉ có thể biết chỗ nào có người chơi, nhưng không thể biết chỗ này có bao nhiêu người chơi, đây cũng là nguyên nhân vì sao những con quỷ này không phát hiện cậu và Thích Lệ Phi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi