BẠO KIỀU CÙNG BỆNH MỸ NHÂN

Edit: phongsunuong.

Yến Hành Dục doạ người ta xong, liền đứng thẳng người lại, vỗ Kinh Xa Chi một cái ý bảo hắn mau chóng lăn, đừng chắn trước mặt mình.

Kinh Xa Chi vô tri vô giác bị ấn ngồi xuống bên cạnh án thư doạ một trận, lại mơ mơ màng màng bị đuổi đi, đến khi Cửu hoàng tử kéo tay hắn, thì hắn mới mãnh liệt phục hồi lại tinh thần.

Yến Hành Dục một cước đá bay cái ghế mà Kinh Xa Chi vừa ngồi đi, đại khái là ngại bẩn, nhấc chân câu lấy một cái mới, vén áo ngồi xuống.

Kinh Xa Chi nhìn bộ dáng y khí định thần nhàn, lại nhớ lại vừa rồi mình bị mạnh mẽ áp chế, nhất thời cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Hắn đẩy ra Cửu hoàng tử đang thấp giọng khuyên bảo hắn, bị lửa giận che mắt, thế nhưng trực tiếp vọt lên, cả giận nói: "Mấy ngày trước ngươi còn hỏi thái phó chữ 'Dục' viết như thế nào, sao hôm nay lại có thể lý giải được《Kinh Thi》một cách thông thấu như vậy?!"

Kinh Xa Chi thở gấp, tuổi hắn không lớn lắm, hành động vẫn còn theo cảm tính, khi trừng mắt nhìn Yến Hành Dục cơ hồ sắp khóc tới nơi.

Yến Hành Dục hơi hơi nhướng mày.

Mấy ngày trước vì sao Kinh Hàn Chương lại đột nhiên hỏi chữ 'Dục'?

Yến Hành Dục thấy Kinh Xa Chi tức đến mức khuôn mặt hơi vặn vẹo, vừa phẫn nộ lại vừa bất lực, nước mắt lập tức liền chảy xuống, đột nhiên không biết như thế nào lại liên tưởng tới tiểu ngu xuẩn Yến Vi Minh kia.

"Chậc." Yến Hành Dục học Kinh Hàn Chương mà vắt chân, một bộ cà lơ phất phơ, tựa hồ cảm thấy Kinh Xa Chi hỏi vấn đề này thập phần buồn cười và ngu xuẩn.

Sau khi vắt cao chân cả người thả lỏng, Yến Hành Dục đột nhiên nghĩ thầm rằng: "Trách không được Kinh Hàn Chương hận không thể vắt chân lên tận trời, nguyên lai bỏ qua lễ nghi đoan trang, ngồi như vậy lại vô cùng thoải mái."

Bộ dáng thích ý của y càng khiến Kinh Xa Chi tức giận tới suýt chảy nước mắt, hắn mạnh mẽ nhịn xuống.

"Chính ngươi không phải vừa mới nói xong hay sao, Thất ca của ngươi hôm qua vẫn luôn đều ở trong cung chép sách." Yến Hành Dục thản nhiên nói, "Ngươi nếu nghiêm túc nghe thái phó giảng bài, nhất định sẽ biết được bài giảng của thái phó có trích một phần từ《Kinh Thi》, sách ta chép lại vừa hay lại có phần này, chép xong ba lần tất nhiên là đã hiểu được chút."

Kinh Xa Chi sửng sốt.

Yến Hành Dục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chợt tái nhợt của hắn, cười càng sâu hơn: "Ngươi thì ngược lại, biết được vài câu luận giải liền nói là thông thấu, xem ra công khoá thường ngày Bát đệ lại lừa dối cho qua như vậy. Đợi lát nữa thái phó quay lại, ta chắc chắc sẽ thay ngươi khuyên bảo thái phó, sau này mỗi cuốn sách chỉ dạy ngươi hai câu, ngươi liền thông thấu."

Kinh Xa Chi: "..."

Kinh Xa Chi không biết chính mình vì sao lại rơi vào tình cảnh này, hắn rõ ràng chỉ muốn nhìn bộ dáng thẹn quá thành giận của "Kinh Hàn Chương" khi không biết chữ không hiểu văn, như thế nào cuối cùng... Người nan kham lại là hắn?

Kinh Xa Chi mờ mịt nhìn y nửa ngày, trong thoáng chốc tự hồ cảm thấy toàn bộ người trong nam thư phòng đều đang cười nhạo hắn.

Hắn đột nhiên che mặt lại chạy như điên ra ngoài.

Cửu hoàng tử cũng vội vàng đuổi theo.

Thư đồng của hai người đứng tại chỗ không biết phải làm gì, Ngũ hoàng tử ở trong góc phòng cười nhạo một tiếng, tràn đầy trào phúng.

Toàn bộ cung nhân trong nam thư phòng đều cúi đầu không dám nhìn, bàn tính trong lòng tính đến ba ba rung động.

Yến Hành Dục chọc tức hai đứa trẻ đến phát khóc, vắt chân ngồi tại chỗ mặt không đổi sắc, còn tốt tính mà nói với trợ giảng đứng một bên: "Nhớ kĩ, Bát đệ Cửu đệ trốn tiết của Lâm thái phó, chờ chút nữa học xong nhớ đi báo lại cho... Phụ hoàng."

Trợ giảng: "..."

Tất cả mọi người: "..."

Giang Phong Hoa nghẹn họng trân trối, thật lâu không hoàn hồn lại.

Điện hạ nhà hắn... Từ khi nào đã biết dùng thủ đoạn như vậy rồi?

Chẳng lẽ chép sách xong khiến người ta mở được tâm nhãn sao?!

Yến Hành Dục dễ dàng mà loại bỏ được hai vật chướng mắt, chống cằm nghe giảng xong, mới mang theo Giang Phong Hoa hồi cung.

Giang Phong Hoa dọc đường đi đều trong trạng thái hốt hoảng, chờ đến cung Thất hoàng tử mới như tỉnh lại từ mộng, mừng như điên nói: "Điện hạ hôm nay quá xuất sắc, ngày thường Bát điện hạ và Cửu điện hạ toàn ỷ vào chút học thức này để khi dễ ngài, cũng không ít lần cáo trạng ngài với Thánh Thượng, lúc này nên cho họ nếm chút khổ sở!"

Yến Hành Dục không tiếng động mà thở dài trong lòng, loại người dễ bị châm lửa giận như Kinh Hàn Chương, thế nhưng bị hai đứa trẻ con khi dễ thành như vậy.

Y về tới thư phòng, đặt bút viết một phong thư, đặt trong hòm sai Giang Phong Hoa đưa tới phủ Thừa tướng thay y.

Giang Phong Hoa đang lấy làm lạ mà nhìn chồng sách đã chép xong, không nghĩ tới điện hạ nhà hắn lại thật sự sẽ chủ động chép sách, nhưng lại rất biết giữ lời, vừa nhìn liền thấy rất dụng tâm.

Nghe nói điện hạ muốn hắn đưa hòm tới phủ Thừa tướng, Giang Phong Hoa ngẩn ra, mới cười một tiếng, nói: "Mấy ngày nay điện hạ hình như rất thích tới phủ Thừa tướng."

Yến Hành Dục chống đầu, cổ tay áo của y hình như hơi ướt, cười như không cười mà nhìn hắn: "Đúng thế, có thể là thích đi."

Giang Phong Hoa đối diện với ánh mắt của y, không hiểu sao cảm thấy có chút kỳ quái, hắn không dám hỏi nhiều, nhận lấy hòm, vâng một câu, rồi rời cung đi làm việc.

Phủ Thừa tướng.

Kinh Hàn Chương đang ngồi phơi nắng trong viện, ngủ qua một đêm, dị trạng do Phục Linh cao đã biến mất, hắn mới uống xong phần thuốc của buổi sáng, trong miệng đắng muốn chết, tâm tình thập phần phiền toái.

A Mãn vẫn rất quy củ mà đặt Phục Linh cao lên trên bàn, Kinh Hàn Chương ngửi thấy mùi mà không thể ăn, miễn bàn tới có bao nhiêu nghẹn khuất.

Nhịn rồi lại nhịn, Kinh Hàn Chương rốt cuộc vẫn không nhịn được, phân phó nói: "Mua cho ta mứt hoa quả!"

A Mãn đang ở một bên cho nai con ăn, nghe vậy vô tội nói: "Công tử nói rằng mứt hoa quả rất đắt, không cho mua."

Kinh Hàn Chương: "..."

"Đắt chỗ nào?! Hả?!" Kinh Hàn Chương ấn ngực, cả giận nói: "Chút bạc kia cũng tính là bạc đi? Ngươi mau đi mua cho ta, khi nào đổi được lại ta thưởng lại cho công tử nhà ngươi mười tám xe mứt hoa quả, ăn đến không hết thì thôi!"

A Mãn lắc đầu: "Không được, công tử đã phân phó không thể mua chính là không thể mua."

Kinh Hàn Chương chưa bao giờ cảm nhận qua loại nghẹn khuất này, tức giận đến mức tim lại bắt đầu hơi đau nhói.

May là hắn cũng đã dần quen với thân thể này của Yến Hành Dục, tựa lưng vào ghế dựa thở hổn hển vài hơi liền hoãn lại được.

Lúc này, Giang Phong Hoa vừa vặn tới đây.

Thấy Giang Phong Hoa lại đây, sắc mặt Kinh Hàn Chương cũng đẹp lên chút, Yến Hành Dục rốt cuộc cũng biết thay đổi người khác tới đây.

Kinh Hàn Chương cực kỳ lãnh khốc với thư đồng của chính mình, căn bản không chờ hắn nói gì, liền cướp lấy hòm trong tay hắn, nói "Tiễn khách".

Giang Phong Hoa: "..."

Giang Phong Hoa một câu cũng chưa kịp nói, liền mê mê mang mang bị tiễn bước.

Kinh Hàn Chương mở hòm ra, thiếu chút nữa lại tức tới phát bệnh.

Yến Hành Dục đổi người mang hòm tới, không sai, nhưng trong hòm thế nhưng còn đặt một miếng ngọc.

Không tới mấy ngày nữa, ngọc trong cung Thất hoàng tử chắc cũng đều bị Yến Hành Dục thưởng hết!

Kinh Hàn Chương hơi thở mong manh, tay mềm mà lấy thư từ tường kép ra.

Thư lần này lại hết sức kỳ quái, giống như bị hắt nước lên, vết mực đều bị loang ra, nhìn kỹ thì những chữ kia đều giống chữ của Kinh Hàn Chương, trên đó chỉ có ba chữ.

"Yến Hành Lộc"

Góc phải tờ giấy vẫn là bảy dấu mực không kiên nhẫn mà chấm vào.

Kinh Hàn Chương nhướng mày, phát hiện thấy kỳ quái.

Hắn lật hòm lại, rốt cuộc ở tầng kép sâu nhất trong hòm tìm được một phong thư khác.

Lần này là bút tích của Yến Hành Dục.

Yến Hành Dục mỗi một lần viết thư đều thao thao bất tuyệt kể xem chính mình rốt cuộc có bao nhiêu vất vả, ngọc thưởng được có bao nhiêu giá trị, khiến Kinh Hàn Chương mỗi khi nhìn đều nhức cả đầu.

Nhưng lúc này, Yến Hành Dục lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Phong thư đầu tiên nếu trước khi mở ra có vết xé nhỏ, thì là có người mở thư."

Hắn lấy lại bức thư viết "Yến Hành Lộc" lại đây, bức thư này hẳn là vừa viết xong đã bị dính nước rồi nhét vào trong phong thư, nếu bị dính nước thì mở ra khi chưa khô, nhất định sẽ để lại dấu vết mơ hồ.

Mà lúc này vết nước đã khô lại, Kinh Hàn Chương xé mở phong thư nhìn vào bên trong, phát hiện quả nhiên trong đấy có dấu vết bị mở ra rõ ràng.

Vừa rồi khi Kinh Hàn Chương lấy thư ra không cảm thấy chút lực cản nào, không có khả năng là hắn xé ra.

Con ngươi Kinh Hàn Chương sâu thẳm, tiếp tục đọc lá thư thứ hai.

Quả nhiên, câu tiếp theo là: "Giang Phong Hoa có cổ quái, cẩn thận."

A Mãn nguyên bản vẫn chờ Kinh Hàn Chương bảo hắn tới đọc thư, không nghĩ tới lần này Kinh Hàn Chương lại tự đọc thư.

A Mãn tò mò mà tới gần, nhỏ giọng hỏi: "Công tử lần này viết gì vậy?"

Kinh Hàn Chương cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, không nói chuyện.

A Mãn lại hỏi: "Ngài... Cười gì thế?"

Không biết từ khi nào trên mặt Kinh Hàn Chương đã nở nụ cười, hắn chống cằm lười biếng mà dựa lưng vào ghế dựa, thản nhiên nói: "Cười công tử nhà ngươi, rõ ràng là một con sói, lại cứ muốn đi giả làm nai."

Lời này lại có chút quen thuộc, A Mãn lúng ta lúng túng không nói chuyện.

A Mãn nghiêng đầu nhìn thoáng qua bức thư, "A" một tiếng, mới ngạc nhiên nói: "Thư đồng của ngài... Là người xấu phái tới giám thị sao?!"

Kinh Hàn Chương bị câu "Người xấu" cực kỳ đơn thuần này đùa cười, ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ tay vịn xe lăn, không chút để ý nói: "Nhà đế vương, biết được cái nào là thật là giả?"

A Mãn cái hiểu cái không, cầm lấy thư lật qua lật lại, chỉ ra dòng chữ Thất điện hạ chưa đọc tới, nói: "Công tử còn nói, y giúp ngài khi dễ Bát hoàng tử với Cửu hoàng tử đến khóc, muốn ngài thưởng cho y."

Kinh Hàn Chương: "..."

Nụ cười thâm sâu không lường được của Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa không duy trì được.

Những bức thư trước Yến Hành Dục còn thập phần hàm súc, quanh co lòng vòng khiến Kinh Hàn Chương thưởng cho y, lần này nhưng tốt, cong cũng không thèm cong nữa, nói thẳng luôn.

Bất quá tâm tình Kinh Hàn Chương rất tốt, nhìn chằm chằm miếng ngọc kia thật lâu, đột nhiên phì cười.

"Được, thưởng liền thưởng."

Yến Hành Dục ở trong cung tràn đầy thị nữ chép sách hai ngày, Kinh Hàn Chương cũng ở trong phủ Thừa tướng uống thuốc hai ngày, hai người đều khổ không thể tả.

Yến Vi Minh mỗi ngày đều đến quấy rầy Kinh Hàn Chương như cũ, nháo hắn dạy mình học.

Kinh Hàn Chương thấy quá phiền, cả ngày đóng cửa, không nghĩ tới Yến Vi Minh vì tránh né Thừa tướng trách phạt, thế nhưng hơn nửa đêm trèo tường vào thiên điện, trong tay còn cầm thêm mấy cuốn sách.

Kinh Hàn Chương mới từ phủ Quốc sư trở về, quốc sư đối với "Thuật nguyền rủa" này vẫn không có chút tiến triển nào, Kinh Hàn Chương uống xong thuốc liền thấy bực tức, sau khi trở về thấy Yến Vi Minh đang trèo tường vào trong viện, lúc này tức cười.

"Bắt lại rồi đánh hắn cho ta!"

A Mãn lên tiếng trả lời vâng, đưa tay bắn ra một đạo kình phong, Yến Vi Minh bị đánh trúng đầu gối liền ai u một tiếng, trực tiếp ngã chúi đầu xuống.

Rầm một tiếng, phát ra tiếng động rung chuyển trời đất.

Kinh Hàn Chương bảo A Mãn đưa mình ra ngoài sân, lãnh ý giữa mày cơ hồ khiến Yến Vi Minh sắp đóng thành khối băng.

May là tuyết đọng lại rất dày ở góc tường, Yến Vi Minh bị ngã cũng không quá đau, hắn đứng lên đang chuẩn bị tức giận, liền thấy ca ca một bộ muốn gϊếŧ người, lập tức nín.

Kinh Hàn Chương lạnh lùng nói: "Chơi vui sao?"

Yến Vi Minh ôm sách, cực kỳ ủy khuất: "Cha nói nếu ngươi không dạy ta, thì sẽ phạt ta quỳ ở từ đường, còn không cho quỳ trên bồ đoàn nữa."

"Liên quan tới ta à?" Kinh Hàn Chương thập phần lãnh khốc vô tình, "Quỳ đi."

Yến Vi Minh nhỏ giọng nói: "Ca, ca ca cứu mạng a."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương không thể tin mà trừng hắn, chẳng lẽ người của Yến gia đều biết giả đáng thương sao?!

Kinh Hàn Chương oán hận nhìn hắn, lúc đang chuẩn bị nói chuyện, mắt sắc liền thấy một bóng đen đột nhiên nhanh chóng chạy vội tới đây.

Cùng lúc đó, trên con đường cạnh tường của thiên viện truyền tới tiếng của binh lính.

"Trân bảo của phủ Nhiếp Chính Vương bị trộm mất! Người nào bắt được đạo tặc sẽ được thưởng hậu hĩnh!"

Ngay sau đó, hơn mười người mặc đồ Kinh Chập Vệ tung người trên không nhảy lên tường thành, hoàn toàn không thèm để ý đây là phủ Thừa tướng, như đi vào nơi không người mà bắt trộm.

A Mãn vốn đang xem kịch vui, thấy đột nhiên có người lạ xông tới, tay liền đưa ra sau lưng, trực tiếp rút ra một thanh nhuyễn kiếm.

Yến Vi Minh còn không kịp hiểu xem có chuyện gì xảy ta, chợt nghe thấy Kinh Hàn Chương lạnh lùng nói: "Tránh mau!"

Một ánh sáng sắc lạnh từ bóng đêm loé ra, ám tiễn trong tay Kinh Chập Vệ hướng về phía đạo tặc mà bắn, tiếng rít vang vọng bên tai, không biết là có ai đó gợi ý, trong hỗn loạn thậm chí có người muốn đâm sau lưng Kinh Hàn Chương và Yến Vi Minh mà phóng tới.

Kinh Hàn Chương phản ứng cực nhanh, một phen giữ chặt Yến Vi Minh cách mình không xa, mạnh mẽ ấn đầu hắn tránh ra sau xe lăn, tránh bị kẻ khác hãm hại.

Mấy mũi tên có khắc ấn ký của Kinh Chập Vệ xoát xoát bắn trên mặt đất—— đúng là chỗ Yến Vi Minh vừa mới đứng.

Yến Vi Minh từ mê mang mà phục hồi lại tinh thần, trong lúc vô ý nhìn thấy, ngây người nửa ngày, mặt liền trắng bệch.

Hắn sợ hãi đến nỗi không đứng lên nổi, run rẩy lúng ta lúng túng nói: "Ca... Ca ca!"

"Ngu xuẩn!" Kinh Hàn Chương mắng hắn một câu, "Đừng gọi ta nữa."

Yến Vi Minh lúc này mới ý thức được, ca ca của hắn là một người bị liệt, mình dù có cầu cứu hắn, thì hắn cũng không thể cứu mình được.

Hắn có thể bảo vệ được chính mình đã không tồi rồi.

Bên tai vẫn vang lên tiếng rít của mũi tên bắn xuống mặt đất, đôi khi có cái thiếu chút nữa bắn trúng Yến Vi Minh, cát bụi bắn lên còn vào miệng Yến Vi Minh.

Chỗ Kinh Hàn Chương vốn ở rất xa, đèn lồng chiếu sáng trực tiếp bị bắn rơi, ánh nến rõ ràng bập bùng hai cái liền dập tắt.

Xung quanh toàn là bóng tối, chỉ có màu trắng của tuyết có thể khiến người khác nhìn rõ một chút.

Chưa từng có ai dám giương oai ở phủ Thừa tướng, Yến Vi Minh lần đầu tiên gặp loại trường hợp này, sợ tới mức lạnh run, dù trong miệng toàn bùn đất cũng không dám ho he một tiếng.

Hắn thần tình tuyệt vọng, nhưng vẫn cố gắng đứng lên.

Kinh Hàn Chương kéo hắn ngồi xuống, cả giận nói: "Ngươi làm gì thế? Thành thật ngồi xuống đừng động đậy!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn toàn nước mắt của Yến Vi Minh khó coi đến cực điểm, dù sợ muốn chết vẫn nghẹn ngào nói: "Người hầu kia của ngươi... Rất vô dụng, đều không thèm để ý ngươi sống chết ra sao! Ta, ta muốn đẩy ngươi vào trong phòng... Nha!"

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương nghe thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở của hắn, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Một trận tên lần nữa bắn lại đây, bị A Mãn trong chỗ tối dùng nhuyễn kiếm chém xuống, mũi tên trực tiếp bị chém thành hai đoạn.

Kinh Hàn Chương coi như là nhìn ra, phụ hoàng chắc chắn từ hiện tượng thiên văn kia nhìn ra được cái gì đó, cho nên mới mượn cớ bắt đạo tặc, lệnh cho Kinh Chập Vệ quang minh chính đại vào phủ Thừa tướng, mưu toan trong trận hỗn loạn thừa cơ gϊếŧ chết Yến Hành Dục.

Thất sát mệnh cách kia, thật sự khiến hoàng đế phải kiêng kị như vậy sao?

Kinh Hàn Chương lâm vào trầm tư, lúc này gia đinh của phủ Thừa tướng nghe thấy động tĩnh liền mau chóng đốt đèn chạy tới đây.

Yến Vi Minh còn đang nghĩ cách đẩy người liệt này vào phòng một cách an toàn, nhưng vừa mới đứng lên, ngay dưới ánh nến chiếu tới.

Hắn thấy khuôn mặt của vị huynh trưởng luôn luôn ôn nhu yếu ớt lại không hề đổi sắc mà giơ tay hướng về một phía nào đó trong bóng đêm.

Tiếng mũi tên sắc nhọn rời cung vang vọng bên tai, Kinh Hàn Chương mắt cũng không nháy một cái, ống tay áo hơi động một chút, ngay sau đó liền truyền tới tiếng kêu đau cách đó không xa, giống như có người bị trúng tên.

Yến Vi Minh ngơ ngác mà ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện người vẫn luôn bắn ám tiễn từ khi nào đã biến mất.

Chẳng sợ có tối đến đâu đi nữa, Kinh Hàn Chương vẫn bách phát bách trúng như cũ, hắn mặt trầm như nước mà cất nỏ sau ống tay áo, cất xong hắn mới nghiêng đầu cười như không cười mà liếc Yến Vi Minh bị doạ ngốc một cái.

"Rất tốt." Kinh Hàn Chương thản nhiên nói, "Tiểu ngu xuẩn cũng biết che chở cho ca ca."

Yến Vi Minh: "..."

⭐⭐⭐

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi