BẠO KIỀU CÙNG BỆNH MỸ NHÂN

Edit: phongsunuong.

Rất nhanh, Lâm thái phó đã tới.

Ngư Tức vừa đồng ý giúp hắn tiêu độc, hắn cũng không đi phủ Thừa Tướng làm phiền người ta vào sáng sớm nữa, vẫn chậm rãi mà giảng bài như trước kia.

A Mãn thuận thế đưa Kinh Hàn Chương tới chỗ trống bên cạnh Yến Hành Dục.

Lúc này Yến Hành Dục đã nhanh chóng bỏ chân xuống dưới, thần tình nghiêm nghị mà nhìn sách trên bàn đến xuất thần, cũng không dám nhìn Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương cười như không cười nhìn y, chậm rì rì nói: “Điện hạ, ngồi dịch vào trong một chút, ta muốn ngồi ở đây đâu.”

Lời vừa nói ra, toàn bộ người có mặt trong Nam thư phòng đều hoảng sợ nhìn hắn.

Thất điện hạ đã quen thói hoành hành trong kinh thành, cho tới bây giờ không ai dám dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện với hắn cả, tên người liệt gầy yếu kia vừa tới đã nói một câu như thế, chẳng lẽ y không sợ bị tiểu ma vương này một cước đá bay xe lăn sao?


Mọi người kinh hồn táng đám mà nhìn tiếp.

Sau đó “Thất điện hạ” tính tình bất thường lại thật sự ngồi dịch vào bên trong, ý bảo người liệt kia ngồi xuống.

Tất cả mọi người: “…”

A Mãn dọn ghế dựa ra, rồi đẩy xe lăn vào, vừa vặn có thể nhìn tới án thư.

Lâm thái phó đơn giản nói Thừa Tướng công tử được Thánh Thương ban ân, đặc biệt cho phép tới học tập tại Nam thư phòng, sau đó tiếp tục chậm rì rì giảng bài.

Kinh Hàn Chương thì lười nghe giảng, hắn sau khi vào chỗ thì cầm lấy bút rồng bay phượng múa mà viết một hàng chữ, vo giấy lại thành một cục rồi ném cho Yến Hành Dục vẫn luôn không dám nhìn hắn.

Cục giấy kia rơi trên bàn, phát ra tiếng rất nhỏ, khiến mọi người xung quanh ghé mắt lại xem.

Giang Phong Hoa sợ tới mức sắp ngừng hô hấp—— hắn chưa từng thấy qua có người lại dám ném giấy vào Thất điện hạ, vị Thừa Tướng công tử này…


Thật sự không muốn sống nữa hay sao?!

Yến Hành Dục vẫn còn chìm đắm trong sự xấu hổ khi bị bắt gặp đang vắt chân, nếu hiện tại không phải y đang ở trong cơ thể của Kinh Hàn Chương, thì y đã sớm chui vào trốn trong áo khoác không dám gặp người rồi.

Y tỏ vẻ trấn định, nhìn cũng không nhìn cục giấy kia, giống như cảm thấy vô cùng hứng thú với bài giảng của thái phó, bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn y khắc khổ học tập.

Kinh Hàn Chương bị tức tới cười, hắn dùng tay chống đầu, mắt không chớp mà nhìn y một cách chăm chú.

Yến Hành Dục bị nhìn như ngồi trên bàn chông, có nhiều lần y dùng chút dư quang lén nhìn Kinh Hàn Chương, đều phát hiện hắn vẫn nhìn mình chằm chằm như cũ, rất có loại tư thế “Ngươi không nhìn ta, thì ta nhìn chằm chằm ngươi”.

Yến Hành Dục rốt cuộc chịu không nổi nữa, quay đầu liếc nhìn Kinh Hàn Chương một cái.


Kinh Hàn Chương nhướng mày, ý bảo y mau đọc cục giấy kia.

Yến Hành Dục không còn biện pháp nào nữa, đành phải cầm lấy cục giấy kia rồi mở ra.

Bên trong viết một hàng chữ.

"Ta muốn tức giận"

Yến Hành Dục: "..."

Yến Hành Dục không hé răng, cũng không phản hồi lại, chỉ đem tờ giấy đã mở gấp gọn lại rồi để sang một bên, tiếp tục tránh né.

Kinh Hàn Chương "chậc" một tiếng, lại viết thêm một tờ nữa ném sang.

"Ta tức giận"

Yến Hành Dục lần này không giả chết nữa, đành phải cầm bút lên viết trên tờ giấy kia thêm một chữ, rồi đưa trả lại cho Kinh Hàn Chương.

Tiểu mỹ nhân kia thế nhưng lại bỏ thêm một chữ "Không" giữa câu "Ta tức giận".

"Ta không tức giận"

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương tức tới nỗi suýt nữa đứng lên một cước đạp bàn, hắn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Yến Hành Dục một cái, biểu đạt rằng chính mình đang thật sự phẫn nộ, không phải chỉ cần thêm một chữ "Không" là có thể nguôi giận.
Lúc này Giang Phong Hoa ở một bên vẫn luôn lén quan sát tình hình thì hút một ngụm khí lạnh, lập tức nhìn phản ứng của "Thất điện hạ".

Nếu vô duyên vô cớ bị người khác trừng mắt nhìn, Thất điện hạ nhà hắn khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, căn bản sẽ không quan tâm là đang ở Nam thư phòng hay không.

Giang Phong Hoa kinh hồn táng đảm chờ xem "Thất điện hạ" sẽ làm gì, nhưng ngay sau đó, hắn liền mở mắt trừng trừng nhìn "Thất điện hạ" nhẹ nhàng cúi đầu, hoàn toàn không có chút tức giận nào, nhìn như nào thì cũng giống như đang... Tránh né.

Tránh né?!

Giang Phong Hoa có chút mờ mịt, khắp kinh thành này ai có bản lĩnh lớn đến mức có thể khiến Thất điện hạ vô pháp vô thiên phải tránh né chứ?

Kinh Hàn Chương nhìn qua Giang Phong Hoa giống như đang sợ ngây người, đành phải cau mày không nói chuyện với Yến Hành Dục nữa, đỡ bị nhìn ra sơ hở.
Hắn giả vờ như đang nghiêm túc lắng nghe thái phó giảng bài được một lúc, rồi lại mở sách ra nhìn, hắn ngoài ý muốn phát hiện những chữ cái cổ quái rất khó phân biệt trong tầm mắt mình chợt có chút khác lạ.

Kinh Hàn Chương nhăn mày lại, nhìn tỉ mỉ mấy trang sách, rồi xác định chính mình thật sự có thể đọc hiểu được cuốn sách này.

Đây rõ ràng là việc mà hắn nên cao hứng, nhưng hắn lại nhìn sách phát ngốc hơn nửa ngày, không biết nghĩ tới điều gì, hắn rũ mắt đóng sách lại.

Hôm nay Yến Hành Dục vẫn luôn lén nhìn Kinh Hàn Chương, trong mắt y không giấu được sự vui mừng, mũi chân bên dưới bàn không tự giác mà giơ lên, nếu không phải do bàn chắn lại thì chắc chắn y sẽ vắt chân lên lần nữa.

Lâm thái phó xem xét thời gian, có lẽ Ngư thần y kia đã tỉnh rồi, hắn đưa sách cho trợ giảng để tiếp tục giảng bài thay hắn, rồi đứng dậy rời đi.
Kinh Hàn Chương ngoại trừ Lâm thái phó ra, thì những người khác trong Nam thư phòng hắn còn không để vào mắt, thấy thế nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh Yến Hành Dục, thấp giọng nói: "Mau hồi cung đi."

Yến Hành Dục đang đóng lại sách, nghe vậy hơi chần chờ một lúc, rồi mới kịp phản ứng lại.

Y học theo bộ dạng của Kinh Hàn Chương mà đẩy sách ra, đứng dậy nói: "Hồi cung."

Trợ giảng có chút khó xử, Kinh Hàn Chương như vậy đã không phải lần một lần hai, nhưng trợ giảng vẫn tận trung làm đúng phận sự mà khuyên nhủ một câu: "Điện hạ, công khoá hôm nay còn chưa học xong."

Yến Hành Dục: "Đấy là chuyện của ngươi, liên quan gì tới ta?"

Trợ giảng: "..."

Trợ giảng kiên nhẫn nói: "Nhưng Lâm thái phó trước khi đi đã dặn dò, ngài nhất định phải nghe xong một thiên* này rồi hãng đi."
*Thiên: đơn vị dùng cho thơ văn (bài, phần).

Yến Hành Dục cùng Kinh Hàn Chương liếc nhìn nhau một cái, Kinh Hàn Chương vỗ vỗ ngực, ý bảo "Ta biết a", nhưng hắn không khống chế được lực đạo, dùng lực hơi lớn, trực tiếp vỗ cho mình "khụ" một tiếng.

Yến Hành Dục: "..."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương có chút xấu hổ cùng buồn bực, tất cả là do thân thể ốm yếu bệnh tật này, không liên quan gì tới hắn hết!

Nhìn thấu ý tưởng của Kinh Hàn Chương, Yến Hành Dục trực tiếp chỉ tay vào Kinh Hàn Chương rồi nói: "Nghe nói Thừa Tướng công tử học đủ thứ học phú ngũ xa*, vậy thì một thiên này hẳn là sẽ biết đi?"

*Học phú ngũ xa (học khắp năm xe): xuất phát từ câu văn trong sách Trang Tử: “Huệ Thí hữu phương, kỳ thư ngũ xa”. Huệ Thí là một triết gia thời Chiến Quốc, học vấn rất rộng. Câu trên có ý nói Huệ Thí học rất rộng, đọc rất nhiều sách, phải dùng năm cái xe mới chở hết được.
Kinh Hàn Chương: "..."

Tự khen chính mình cũng không đỏ mặt sao?

Yến Hành Dục không chột dạ, thì Kinh Hàn Chương tất nhiên cũng không đỏ mặt, trực tiếp giả cười nói: "Bẩm điện hạ, thần tài hoa hơn người, tất nhiên cái gì cũng có hiểu biết, một thiên nhỏ của cuốn sách này cũng không nói chơi."

Yến Hành Dục: "..."

Yến Hành Dục tự mình khen mình thì không sao, nhưng câu nói như nói móc này của Kinh Hàn Chương ngược lại khiến mặt y nóng đến phát hoảng.

Y lúng túng đưa tay chỉ, nói: "Vậy công tử đến cung điện của ta một chuyến, tự mình giảng một thiên này đi."

Trợ giảng sửng sốt, vội vàng nói: "Điện hạ, nhưng thế này không hợp quy củ!"

Yến Hành Dục học Kinh Hàn Chương nói: "Bản điện hạ chính là quy củ. Ngươi nói không hợp quy củ gì, chỉ ra, ta cho người đi sửa lại."

Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa là cười ra tiếng.

Trợ giảng tất nhiên không dám nói ra, chỉ có thể nhìn hai người bọn họ rời đi.

Tới cung điện của Thất hoàng tử, Yến Hành Dục cho A Mãn đứng canh ở ngoài cửa điện không cho người khác tiến vào, lúc này y mới thu lại tư thế bá đạo kiêu ngạo không còn một mảnh, giống như một con nai con chân chính, sâu trong đáy mắt đều là sự vô hại.

Y ôn thanh lên tiếng: "Mới vừa rồi mạo phạm điện hạ rồi."

Kinh Hàn Chương không chút để ý mà nghịch sợi tóc dài, cười như không cười nói: "Công tử học ta, ngược lại cũng không tồi."

Mặt Yến Hành Dục đều phải đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ sợ... Làm bại lộ thân phận của điện hạ."

Kinh Hàn Chương không chút để ý: "Điện hạ của ngươi không sợ bị bại lộ, ngươi thấy thế nào là tự tại là được."
Yến Hành Dục gật gật đầu.

Kinh Hàn Chương vừa nhìn Yến Hành Dục diễn một màn ra trò, lúc này đã không còn tức giận nữa rồi.

Ngay cả chính Kinh Hàn Chương cũng thấy kỳ quái, chính mình mỗi khi đối diện với Yến Hành Dục, vô luận lửa giận có lớn đến đâu thì đều bị tiêu trừ trong khoảnh khắc, chẳng lẽ tiểu mỹ nhân này hạ bùa chú cho hắn sao?

Yến Hành Dục lén liếc hắn một cái, rồi lại nhìn thêm cái nữa.

Kinh Hàn Chương buồn bực nói: "Có gì thì nói thẳng đi, ngươi cứ lén lút nhìn ta, ta còn tưởng rằng ngươi đang mặt mày đưa tình với ta, câu dẫn bản điện hạ."

Yến Hành Dục không hiểu "mặt mày đưa tình" với "câu dẫn" là gì: "Ta không có."

Kinh Hàn Chương: "Vậy thì nói thẳng ra."

Yến Hành Dục suy nghĩ nửa ngày mới quyết định xong, y thấp người ngồi xổm xuống bên cạnh Kinh Hàn Chương, vươn tay kéo kéo một góc tay áo của hắn, ánh mắt sáng rực mà nhìn Kinh Hàn Chương.
"Điện hạ, hàng năm khi tới Tiết Hoa Triêu, ngài sẽ xuất cung sao?"

Kinh Hàn Chương vắt chân, rũ mắt nhìn y, nghi hoặc hỏi: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

Yến Hành Dục cứng ngắc mà nói: "Cũng sắp tới Tiết Hoa Triêu, Hành Dục chỉ muốn hỏi một chút thôi."

Kinh Hàn Chương lạnh lẽo nói: "Công tử đi Tiết Hoa Triêu ở Giang Nam sao, Tiết Hoa Triêu ở kinh thành đều là vào ngày mười hai tháng hai hàng năm, hiện tại mới đang là tháng mười một."

Yến Hành Dục nghẹn họng, đành phải tiếp tục cứng ngắc mà nối tiếp đề tài: "Tháng hai cũng rất nhanh sẽ tới, Tế Thiên đại điển, Tết Nguyên Đán, Tết Nguyên Tiêu, rồi sau đó chính là Tiết Hoa Triêu."

Y vươn ra mấy ngón tay cho Kinh Hàn Chương nhìn, cho thấy tháng hai thật sự sẽ tới ngay lập tức.

Kinh Hàn Chương cười: "Được, vậy coi như là sắp tới, ngươi hỏi cái này làm gì? Muốn mời ta ra ngoài đi Tiết Hoa Triêu sao?"
Yến Hành Dục lại kéo kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Trước kia điện hạ từng xuất cung sao?"

Kinh Hàn Chương cũng không đùa y nữa, lười biếng mà dựa vào lưng ghế, nói: "Có xuất cung một lần, hình như là khi ta bảy tám tuổi, lén trộm ra ngoài."

Ánh mắt của Yến Hành Dục hơi gợn sóng, có chút vui mừng mà nhìn hắn.

Kinh Hàn Chương vẫn còn đang nhớ lại: "Lúc đấy không hiểu tại sao, ta lại lấy một bao kim quả tử mà phụ hoàng đặt làm cho ta vào dịp Tết Nguyên Tiêu, kết quả Tiết Hoa Triêu nhiều người, bị đạo tặc trộm mất."

Nguyên một bao kim quả tử bị trộm mất, ánh mắt Yến Hành Dục lập tức mở to ra, vội vàng truy vấn: "Sau đó thì sao? Có tìm lại được không?"

Kinh Hàn Chương nhất thời có chút đắc ý: "Điện hạ của ngươi thần thông quảng đại, giỏi thiện xạ, cầm cung gỗ mới mua trực tiếp bắn ngã tên đạo tặc kia xuống đất, giành lại hà bao."
Yến Hành Dục một bên cổ vũ: "Điện hạ lợi hại!"

Điện hạ được khen là lợi hại không biết tại sao khi đối diện với đôi mắt nghiêm túc chăm chú nhìn vào mắt mình, đột nhiên như trở thành một đứa trẻ ấu trĩ, tiếp tục nói: "Đó là lần xuất cung đầu tiên của ta, không chỉ bắt được đạo tặc, mà còn cứu được một đứa nhỏ."

Nghe tới đây tay Yến Hành Dục nắm chặt tay áo Kinh Hàn Chương hơn, đôi mắt trông mong nhìn hắn.

Kinh Hàn Chương còn tưởng rằng y muốn nghe tiếp, tiếp tục nói dài dòng: "Đứa nhỏ kia lớn lên có khuôn mặt không tồi, bị người ta lừa gạt bán vào thanh lâu, may là bản điện hạ liếc mắt một cái là nhìn thấu, cứu đứa nhỏ kia ra."

Hết thảy những chuyện này đều trùng khớp với ký ức sâu trong Yến Hành Dục, y khó kiềm chế được sự vui mừng, lực đạo của tay y lớn tới mức suýt nữa kéo tay áo của Kinh Hàn Chương rách một cái lỗ.
Yến Hành Dục há miệng: "Ta..."

Âm tiết thứ nhất còn chưa nói ra xong, Kinh Hàn Chương đã thở dài nói: "Một cô nương nhỏ tuổi như vậy, nếu ta mà không cứu, cuộc đời của đứa nhỏ kia sẽ bị hủy hoại mất."

Yến Hành Dục: "..."

Kinh Hàn Chương tự nhớ lại sự nghiệp to lớn được phong công năm đó của mình, sau đó lại nhìn về phía Yến Hành Dục: "Đúng, vừa rồi ngươi muốn nói cái gì?"

Yến Hành Dục hờ hững mà nói: "Tiết Hoa Triêu, hoa nở thật đẹp."

⭐⭐⭐

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi